"Không biết, ở tầng 2 hoặc là tầng 3, tiếng khóc của A Văn lúc có lúc không, ta cũng không biết như thế nào."
Hồ Trinh gấp đến nỗi đi vòng quanh một chỗ, nhìn An Nhiên với biểu tình hoang mang lo sợ, hỏi:
"An Nhiên, hiện tại nên làm gì bây giờ? Làm cái gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì bây giờ nữa? Trước tiên là lấp kín cửa không cho tang thi tiếp tục chạy ra, dỗ dành A Văn, sau đó chậm rãi giải quyết tang thi trong cầu thang."
An Nhiên nâng tay lên, xoa xoa huyệt thái dương đang đập thình thịch đến phát đau, từ trước đến nay Trần Kiều chưa từng ôm A Văn, căn bản sẽ không biết dỗ dành hài tử, nếu không biết dỗ dành hài tử thì trước tiên phải nghĩ cách đem mấy con tang thi lẻ tẻ giải quyết hết, đừng làm cho toàn bộ bị tang thi vây lấy chặn đường như vậy sẽ phi thường nguy hiểm.
Những con tang thi này không thể chạy nhanh, trừ hàm răng có tính công kϊƈɦ ra thì năng lực hành động vẫn còn mang tính chậm chạp nhất định, Trần Kiều là con người, chỉ cần linh hoạt một chút muốn giết những con tang thi đó thì cũng không khó.
Hơn nữa thì chắc hẳn số lượng tang thi cũng không nhiều lắm, cùng lắm thì khoảng hơn 20 con??? Tìm một phòng, để A Văn ở trong cho khóc trong chốt lát, mình thì chạy đi lấp kín lại nơi tang thi thoát ra, tiếng khóc của A Văn có thể hấp dẫn lực chú ý của tang thi, Trần Kiều ở phía sau đám tang thi có thể giải quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-duong-oa-ban-chep-tay/1528483/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.