Lồng ngực Sở Nam Phong rung động liên hồi, trong phút chốc hắn có xao động muốn thật sự đem cậu nhốt vào không gian.
Sở Nam Phong nhìn Tiêu Lạc chăm chú, như muốn xuyên qua khuôn mặt này nhìn thẳng vào linh hồn cậu, muốn sở hữu cậu. Rồi tầm nhìn của hắn đọng lại nơi bờ môi của Tiêu Lạc. Con ngựa hoang trong lòng không kìm được nữa, đứt cương nhảy vọt ra ngoài, hóa thành động tác lớn mật cúi xuống cắn vào bờ môi khiến hắn ngày đêm khao khát kia.
Thời gian trong khỏanh khắc đó tựa hồ bất động, không gian xung quanh như nhòe đi, đọng lại trong tâm trí Tiêu Lạc chỉ còn lại cảm giác mềm mại nơi cánh môi ma sát.
Rõ rõ ràng ràng, như một dấu hiệu, hung hăng đánh nát tấm chắn cuối cùng nơi đáy lòng, để cho tình cảm cấm kị tràn trề nhấn chìm cả lý trí.
Cậu chưa bao giờ cảm thấy lòng mình sáng tỏ như lúc này. Sau bao ngày ngộ nhận, chậm hiểu, rốt cục cũng không thể tự lừa dối bản thân mãi được.
Tình cảm trong lòng dưới nụ hôn của Sở Nam Phong như được soi rõ ra, để cho Tiêu Lạc nhận thức được người trước mắt đối với mình quan trọng ra sao.
Cậu khốn khổ nhận ra vốn dĩ từ lâu mình đã thích người này.
Thật sự thích người này.
Bất tri bất giác thích lến sâu đậm.
Đến nỗi hình bóng của hắn luôn hiển hiện trong tâm trí khôn nguôi, chỉ cần không gặp mặt một chút sẽ cảm thấy bồn chồn, hụt hẫng. Chỉ cần nghĩ đến việc hắn có thể sẽ chán ghét mình liền cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-dien-vien/899388/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.