Tiêu Lạc thông báo vị trí của mình cho Sở Nam Phong. Đầu bên kia để lại hai chữ: "Chờ tôi" gọn lỏn liền không thấy thanh âm gì nữa.
Sở Nam Phong nói như vậy tức là hắn sẽ đến đây?
Đột nhiên tâm trạng Tiêu Lạc rộn rã như thấy xuân về, ánh nắng hòa tan mây đen.
Mặc dù một mình cậu có thể giải quyết được chuyện ở đây, không nhất thiết Sở Nam Phong phải tới. Nhưng Sở Nam Phong nói sẽ tới đây, quyết định của hắn làm cho Tiêu Lạc thấy hơi kì lạ, đồng thời cũng cảm thấy vui vẻ kì lạ. Mọi ưu tư trước đó đều biến mất không sót lại chút gì
Đến cả cậu cũng không phát giác ra trạng thái đổi khác của mình lúc này, chỉ biết mong ngóng chờ đợi người đến.
Trong lúc chờ đợi Tiêu Lạc tranh thủ thời gian đi đào tinh hạch tang thi. Nếu trước đây một lần nổ một đầu thì bây giờ một cái vung tay là năm mười đầu, tốc độ vô cùng nhanh.
Sở Nam Phong không để hai người đợi lâu, hắn vừa đến Tiêu Lạc cũng vừa đào xong tinh hạch tang thi.
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn quen thuộc, trong lòng Tiêu Lạc lúc này là một mảnh bồi hồi, tâm như được thứ gì đó lấp đầy. Nhưng cậu không dám đến gần hắn, cậu sợ hắn vẫn còn giận, cậu mà đến gần có khi hắn càng không thích nên lúc này chỉ thấp thỏm đứng tại chỗ mà nhìn Sở Nam Phong.
Sở Nam Phong trong mắt lúc này chỉ có thân ảnh Tiêu Lạc, mặc dù đứng giữa rừng thi thể nhưng cậu vẫn sạch sẽ như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-dien-vien/899387/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.