Trong phòng họp, bầu không khí hất sức nghiêm túc.
"Theo thông tin thu thập được, việc kìm chế các tiểu đội sinh tồn ở căn cứ thành A của quân đội tương đối non trẻ, các tiểu đội này thường xuyên ỷ vào thế lực mà đi ức hiếp những người độc hành. Tình hình bên đó rất hỗn loạn, cướp bóc, xâm hại tình dục, đánh nhau, ngày nào cũng có. Nếu cao tầng không đưa ra biện pháp mạnh thì chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ đổ vỡ." Mộ Nhân cầm một xấp giấy, thần tình nghiêm túc nói.
Mộ Nghĩa hàng mày nhíu chặt: "biện pháp mạnh thì chắc chắn không khả thi rồi. Bên phía cao tầng căn cứ thành A chưa đủ tiền vốn để đem toàn bộ căn cứ thanh trừng sạch sẽ. Những cái ung nhọt đó vẫn cứ nhứt nhối. Bởi vì bọn họ không có cách giải quyết nào vẹn toàn nên gần đây cứ liên tục cho người sang trang viên đề nghị chúng ta gia nhập thế lực của bọn họ."
Mộ Hàn: "chật, mời chúng ta tới thay bọn họ hốt rác kiêm bảo tiêu à, nằm mơ cũng đẹp đấy."
Mộ Việt nói thêm: "đúng vậy, thật là không thể đo được độ dày da mặt của bọn họ. Dù bị chúng ta từ chối rất nhiều lần mà vẫn cứ bám riết không buông. À, mà gần đây cũng có một số tiểu đội sinh tồn tìm đến xin giáp nhập, nhưng xét thấy nhân phẩm của bọn họ đều rất tệ nên tôi đã từ chối toàn bộ."
"Đáng lẽ phải đập một trận tơi tả rồi mới thả đi chứ." Mộ Hàn tỏ vẻ tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chiem-huu/2891249/chuong-47.html