Nhạc Tử Mặc triệt để cạn ngôn, theo như lời Arnold nói thì, ở một khía cạnh nào đó, chính là vì cậu mang thai một quả trứng cho nên khiến cho những trùng nhân khác có ảo giác là chỉ cần đoạt được cậu về là có thể sinh được trứng!!! Cứ tưởng tượng tới cái cảnh đó thôi là cả người Nhạc Tử Mặc đều cảm thấy không khỏe. “Những gì anh nói chắc không phải là thật đâu nhỉ.” – Nhạc Tử Mặc vẫn có chút không tin. Thái độ của Arnold vẫn dửng dưng như thế: “Tin hay không thì tùy cậu, tôi cũng chỉ nói thế thôi, chờ thêm mấy ngày nữa mọi chuyện xảy ra rồi thì cậu sẽ biết là tôi nói thật hay giả.” Nhạc Tử Mặc không hé răng. “Hôm nay anh tới chỗ tôi là vì để nói chuyện này?” – Nhạc Tử Mặc hoài nghi, còn lâu cậu mới tin. Tuy rằng cậu không cảm nhận được ác ý từ người thanh niên này, nhưng mà vô duyên vô cớ tìm cách tiếp cận, cậu cảm thấy Arnold không phải kiểu như vậy. Arnold nghe vậy thì buông ly nước trong tay xuống, cười ha ha hai tiếng, bị Nhạc Tử Mặc nói trúng tim đen, trên má thanh niên xinh đẹp như bước ra từ trong manga kia hiếm thấy xuất hiện một mạt đỏ ửng không bình thường. Biểu tình của Nhạc Tử Mặc cứ như nuốt phải ruồi bọ vậy, nhìn người thanh niên vốn dĩ vừa hào sảng vừa khí phách hiện tại e thẹn chọc chọc hai đầu ngón tay, bộ dáng hết sức ngượng ngùng, đúng là không thể tiếp nhận nổi. Người đâu mà thay đổi còn nhanh hơn cả tia chớp thế? “Anh, ý anh là…” Arnold nghiêng đầu, nhìn Nhạc Tử Mặc một cái, quay đi, rồi lại nhìn Nhạc Tử Mặc một cái, do dự cả nửa ngày mới rặn ra được một câu: “Tôi, tôi cũng muốn sinh trứng á~” Nhạc Tử Mặc cảm thấy hình như ngày hôm nay gió có hơn lớn, cậu nghi là lỗ tai mình có vấn đề rồi. “Anh, anh nói, anh muốn sinh trứng?” – Anh muốn sinh á, muốn sinh thì sinh đi, hơn nữa hiện tại anh cũng có chồng là trùng nhân rồi đấy, muốn sinh thì cũng phải đi tìm người đàn ông của mình mà sinh chứ? Nói với cậu thì có tác dụng méo gì! Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình muốn điên luôn rồi, chẳng nhẽ là do cậu không đuổi kịp mạch não của Arnold? “Cái chuyện này anh phải tìm đàn ông nhà anh chứ, tôi, tôi dù có muốn thì cũng chẳng giúp gì được, hơn nữa… anh cũng biết rồi đấy, nếu như tôi với anh mà cùng quậy lại một chỗ với nhau, nhất định cả hai sẽ không có kết cục tốt.” – Nhạc Tử Mặc chân thành nói. Mặt Arnold co rút, nhìn Nhạc Tử Mặc như kiểu nhìn một tên ngốc vậy: “Cậu cũng tự tin vào bản thân quá ha, tôi là người có ánh mắt thiển cận như thế sao? Tìm đàn ông mà lại đi tìm người giống như cậu á, tôi muốn tìm chết hay sao?” Bị sỉ vả, Nhạc Tử Mặc không khỏi sờ sờ mũi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]