Thế nhưng những vết thương dữ tợn kia lại không có máu giống nhân loại. Nhạc Tử Mặc không biết những vết thương trên thân thể ấy có khiến Liêm cảm thấy đau đớn như nhân loại hay không, có để lại sẹo hay không, nhưng chỉ mới nhìn những vết thương kinh khủng ấy thôi đã cảm thấy sợ hãi. Mang theo một phần tâm tình khó hiểu, Nhạc Tử Mặc giống như bị ma xui quỷ khiến, chẳng biết từ lúc nào đã đưa tay ra. Xốc lên góc áo đã bị rách của Liêm, nhìn thấy một vết thương sâu đến tận xương còn chưa khép lại, da thịt lẫn lộn, trên miệng vết thương chảy ra một loại chất lỏng màu nâu trong suốt, dùng đầu ngón tay chạm vào một chút chỉ cảm thấy dinh dính. Chẳng lẽ đây chính là máu của trùng nhân? Nhạc Tử Mặc đoán vậy. Liêm vốn đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, thân thủ nhanh nhẹn giống như chớp bắt lấy tay Nhạc Tử Mặc đè xuống giường, khóa cổ, vừa cảnh giác vừa đề phòng dò xét xung quanh. Khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Tử Mặc, Liêm sững sờ, ngượng ngùng buông tay, hơi không biết phải làm sao mà lùi lại vài bước, hung quang trong mắt lập tức tiêu tán. Nhạc Tử Mặc sờ sờ cái cổ phát đau, vừa nãy chỉ cần Liêm hơi dùng sức thêm một chút là cổ của cậu đã bị bẻ gãy rồi. Từ khi Liêm ra tay cho đến khi dừng lại, tính ra chỉ khoảng một hai giây, thế mà cậu lại cảm giác như mình đã đi du lịch một vòng quỷ môn quan. “Khụ khụ, sao anh phản ứng mạnh quá vậy.” – Chỉ mới ngứa tay một chút mà suýt nữa đã mất cả mạng, xem ra về sau không thể tò mò như thế nữa. “Suýt chút nữa là tôi bị anh bóp chết rồi, mấy thị quân của anh trước kia cũng bị đối xử như vậy sao?” – Nhạc Tử Mặc vuốt cổ, trong nháy mắt, chút đồng tình kia của cậu đều đem vứt cho chó ăn hết. “Không, không có, tôi, tôi, tôi cho rằng em, em muốn giết, giết tôi…” – Vừa mới căng thẳng lên một cái là bao nhiêu khí chất lạnh lùng vẫn luôn ngụy trang trong nháy mắt đều bay đi sạch. Nghe thấy Nhạc Tử Mặc châm chọc khiêu khích, trong lòng Liêm cảm thấy hơi không thoải mái, y muốn giải thích với thị quân của mình, thế nhưng vừa căng thẳng một cái là lại bắt đầu cà lăm. “Tôi, tôi, tôi không muốn, muốn, muốn bóp, bóp, bóp chết em!” – Hơn nửa ngày mới nói xong hai câu, bấy giờ Liêm mới thở phào một hơi, nhưng khi trông thấy ánh mắt ngạc nhiên kia của thị quân, trong nháy mắt y liền ngộ ra. Liêm thu lại biểu tình, mím môi, lại bày ra vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng lãnh khốc như băng sơn. Chẳng biết ra làm sao tự nhiên bị bóp cổ một cái sợ đến chết khiếp, là người thì ai cũng sẽ khó chịu trong lòng, đã thế lại còn do bạn cùng giường làm ra, vốn còn đang bực mình, nhưng khi nghe người đàn ông có khuôn mặt lạnh như núi băng, ra vẻ tàn bạo này chỉ vì nói mấy câu giải thích là không cố ý mà đã phải hao hết toàn bộ khí lực, nói xong còn bày ra biểu cảm hài lòng vì rốt cuộc cũng thành công lại khiến Nhạc Tử Mặc cảm thấy buồn cười. Nhạc Tử Mặc chỉ tay, dở khóc dở cười cứ như lên cơn động kinh, giống như phát hiện ra châu lục mới, kinh ngạc hỏi: “Anh bị cà lăm hả?” Liêm mím môi thật chặt, biểu cảm cực kỳ lạnh, đối mắt với câu hỏi tràn đầy vẻ trêu ghẹo của thị quân, đột nhiên hơi không dám nhìn thẳng vào đối phương. Ngủ ở chỗ này của thị quân vốn chỉ là do tâm huyết dâng trào, thứ nhất là vì quá mệt mỏi, thứ hai là muốn ở chung với thị quân nhiều hơn một chút, thế nhưng bây giờ y lại muốn rời đi. Qua một lúc lâu Liêm mới nặn ra một chứ: “…Phải.” Nhạc Tử Mặc cười một hồi, còn đang muốn chọc ghẹo đối phương thì lại trông thấy cái bộ dáng cố làm ra vẻ nghiêm túc kia của Liêm, cảm giác như mình đang bắt nạt y khiến y khó xử vậy, thế là, Nhạc Tử Mặc bèn từ bỏ ý định đó, cậu cố nén cười nói: “Thực ra thì cà lăm cũng không sao hết, với lại bình thường lúc anh nói chuyện với tôi cũng không bị cà lăm, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu, nói nhiều hơn, giao tiếp nhiều hơn là sẽ không sao.” Mặt Liêm còn căng thẳng hơn gấp mấy lần, yên lặng gật gật đầu, thực ra lúc y cùng những trùng nhân khác nói chuyện chưa từng cà lăm, chỉ khi nói chuyện với nhân loại mới cuống lên mà lộ ra. “Mỗi lần căng thẳng sẽ cà lăm.” – Liêm buồn buồn nói. Trước kia nếu như gặp phải chuyện cực kỳ tức giận thì sẽ xoắn xuýt hết cả lên, cả nửa ngày cũng không nói xong được một câu, chờ đến khi y giải thích được thì người đối diện đã đi mất tăm rồi. Nhạc Tử Mặc khuyên nói: “Vậy thì không sao, anh không phải bị nói lắp bẩm sinh, sau này nói nhiều hơn thì sẽ hết thôi. Trước kia tôi cũng như thế, cứ căng thẳng lên cái là cà lăm luôn, sau này mạnh dạn hơn thì không còn bị loại bệnh như này nữa.” Liêm yên lặng lắng nghe, cảm thấy thị quân nói cực kỳ có lý, cũng may là thị quân không cười nhạo châm chọc y nếu không chắc là y chẳng ở lại đây thêm nổi khắc nào nữa. Chẳng biết có phải vì bị Nhạc Tử Mặc phát hiện ra bí mật hay không mà Liêm, tuy rằng ngồi đối diện với y lại cảm thấy rất không được tự nhiên, vô cùng câu nệ khiến cho Nhạc Tử Mặc rất buồn bực. Tính ra thì người phải câu nệ là cậu mới đúng chứ, đối phương là một trùng nhân cấp cao mà lại cứ như thế đúng là làm cậu chịu không nổi. “Tôi vừa mới đụng vào anh một chút mà anh đã phản ứng mạnh như thế, còn cho rằng tôi muốn giết anh… anh đang nói đùa thôi phải không?” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy không có khả năng, nhưng phản ứng của Liêm cũng không giả, quả thực lúc ấy trong mắt y có hung quang, tùy ý phát ra sát ý, đúng là trong khoảng khắc ấy đã có ý định giết mình. A, đúng hơn mà nói thì, thời điểm mình đụng vào người y khi y ngủ kia, y đã động sát khí. Liêm nhìn Nhạc Tử Mặc một lúc thật lâu, trực giác nói cho y biết, hẳn là thị quân của mình sẽ không hại y: “Trước kia tôi có ba thị quân, trong đó có một người, cứ mỗi lần đi ngủ, chờ tới khi tôi ngủ hắn sẽ ra tay với tôi. Có một lần… lúc tôi đang thoát xác, thị quân kia đã làm tôi… bị thương rất nặng.” “Sau này, mỗi lần ở cùng ai đó, tôi đều sẽ duy trì cảnh giác. Vừa rồi, lúc em chạm vào miệng vết thương của tôi, tôi còn cho rằng… Tôi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.” – Biểu cảm của Liêm cực kỳ nghiêm túc, giống như đang hứa hẹn một điều gì đó vô cùng quan trọng. “Không có gì, không có gì, nếu không phải do tôi đụng vào miệng vết thương của anh thì anh cũng sẽ không phản ứng mạnh như vậy… Đúng rồi, máu của trùng tộc các anh là loại nửa trong suốt như vầy hả?” – Nhạc Tử Mặc chỉ chỉ chỗ vết thương lộ ra bên ngoài của Liêm, bên ngoài vết thương còn đang chảy ra chất lỏng. Liêm cúi đầu, giọng nói có chút trầm: “Ừm, máu của trùng tộc chúng tôi khác với máu của nhân loại.” – Trong giọng nói kia có chút cô đơn cùng không cam lòng. Cho dù có thể biến thành hình người thì sao chứ, máu chảy trong cơ thể vẫn không phải máu của con người. Nhạc Tử Mặc thấy vậy, trong lòng rất khó chịu, nếu như trên thân thể người ta có nhiều vết thương như vậy, chắc chắn sẽ không không nói tiếng nào mà ngồi ở chỗ này, kiểu gì cũng sẽ đi tìm vài thứ băng bó miệng vết thương lại: “Anh không xử lý miệng vết thương sao? Chẳng phải anh có một bác sĩ sâu rau xanh đấy à, gọi hắn tới xem cho anh một chút đi.” Liêm lắc đầu: “Không sao, tôi không gãy tay gãy chân gì, không sao cả, đây chỉ là vết thương nhỏ, mỗi lần trùng tộc bị thương, trừ khi bị rụng tay rụng chân thì mới phải trị liệu, những vết thương khác thì bình thường chỉ cần để vài ngày là tự khỏi thôi.” Nhạc Tử Mặc gật gật đầu, trong lòng nghĩ, loại vết thương này mà là vết thương nhỏ sao, năng lực tự chữa trị quả thật là mạnh mẽ đến vô địch. “Hay là anh đi tắm cái đi, tôi giúp anh băng bó…” – Nhạc Tử Mặc đề nghị, trên người Liêm dính đầy những chất lỏng kỳ quái, chắc là do những dị tộc khác để lại, vừa nghĩ tới như thế Nhạc Tử Mặc đã cảm thấy khó chịu trong người. Cậu vốn không mắc bệnh sạch sẽ gì cả nhưng cứ thế mà bị mạnh mẽ ép thành mắc bệnh sạch sẽ luôn. Nhìn Liêm có vẻ không được nguyện ý cho lắm: “Không sao đâu, không sao đâu mà, cứ vậy ngủ đi, tôi không sao hết, với lại cũng đã khuya rồi…” “Anh không sao nhưng tôi thì có, thay bộ quần áo sạch sẽ khác cũng được.” – Nhạc Tử Mặc bị cái tính trẻ con này của đối phương chọc cho bực đến phát cười. Liêm ngây ra một hồi, dường như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên toàn bộ căng thẳng đều biến mất sạch, biểu cảm lãnh khốc cũng trở nên mềm mại dị thường, con ngươi màu đen lóe ra ánh sáng, y chậm rãi tới gần Nhạc Tử Mặc, dựa gần vào người Nhạc Tử Mặc, khóe môi mấp máy, mang theo vài phần nghi hoặc cũng kích động khó có thể diễn tả, ánh mắt thấp thỏm: “Tiểu, Tiểu Mặc, em, em, có phải em muốn cùng tôi giao phối không?” Bạn đời thế mà, thế mà, phá lệ chủ động đến tìm mình giao phối………… Hạnh phúc tới quá mức đột nhiên, Liêm cảm thấy trong đầu mình như đang bắn pháo hoa bùm chéo, bắn tới mức y không thể tỉnh táo nổi. Mình đúng là quá ngu ngốc, thị quân có yêu cầu thế mà y còn định đi ngủ, không thể thỏa mãn nhu cầu của thị quân nhà mình thì thật sự không phải là giống đực mà. Dự là cả cái Thác Trạch Mộc này cũng không có giống đực nào kỳ cục như y, ngay cả nhu cầu sinh lý của nửa kia nhà mình cũng không thể thỏa mãn, y còn có thể tự nhận là một giống đực bình thường được sao? “Thật xin lỗi Tiểu Mặc, tôi chỉ biết nghĩ cho chính mình, không chú ý đến nhu cầu của em, tôi đã bạc đãi em rồi.” – Thái độ của Liêm thập phần thành khẩn mà xin lỗi, sau đó cấp tốc xé quần áo trên người mình xuống. Nhạc Tử Mặc đơ ra hồi lâu, cậu cảm thấy những lời cậu nói cả nửa ngày kia giống như nước đổ đầu vịt vậy. Rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc, sao tự nhiên lại não bổ thành thế này rồi? Nhạc Tử Mặc không hề thay đổi sắc mặt, vuốt mặt một cái, thần sắc đạm mạc nói: “Tôi không có ý đó, anh đừng có gấp như vậy.” Liêm dừng tay lại, động tác kích động cũng hơi giảm bớt: “Do, do tôi không tốt, không chú ý đến em…” Chính vì thế, cái thứ đồ chơi ở nửa người dưới kia cũng theo đó mà xìu xuống, tràn đầy uể oải cùng không cam lòng. Nhạc Tử Mặc che mắt lại: “… …” – Thật sự không thể xem bậy, nếu không mắt sẽ mọc đầy lẹo mất. Liêm bức rức lo lắng không yên, giật giật quần áo Nhạc Tử Mặc: “Không làm sao? Lần này thật sự không phải là cố ý quên đâu…” “Dừng lại, dừng lại! Đừng có tiếp tục cái đề tài này nữa.” – Đúng là ông nói gà bà nói vịt mà, cậu vốn nghĩ rằng quần áo Liêm bẩn như vậy khả năng ngủ cùng nhau sẽ không thoải mái, đáng tiếc đối phương lại không nghĩ như vậy, cho rằng đi tắm sạch là có ý muốn làm gì kia… Quả thật là được mở rộng tầm mắt. Có lẽ trước kia, mỗi lần muốn chíp chíp với những thị quân khác, đối phương đều sẽ yêu cầu y phải tắm rửa sạch sẽ, thế nên giờ mới khiến Liêm cho rằng tắm rửa chính là để cùng nhau giao phối. Quả nhiên, Liêm đứng dậy nói: “…Vậy tôi tắm xong sẽ quay lại, Tiểu Mặc, em chờ một chút rồi hãy ngủ, tôi đi một lát sẽ về.” Đau trứng quá đi mất, cái tên háo sắc này, ngay cả quần cũng không chịu mặc, cho rằng như thế là đàn ông lắm hử? Quả thực, Nhạc Tử Mặc đã đoán đúng suy nghĩ của Liêm, có điều một nửa còn lại thực sự là do trên người hắn có vết thương, mấy ngày nay không nên đụng vào nước, nếu không miệng vết thương sẽ khép lại rất chậm. Nhưng mà thấy Nhạc Tử Mặc chần chờ, còn ghét bỏ, Liêm nghĩ nghĩ, vẫn nên tắm rửa sạch sẽ thì hơn. Liêm cảm thấy bản thân mình quá là không thông minh, chẳng hiểu tâm tư của thị quân mình chút nào, y tự phỉ nhổ bản thân vài giây, sau đó dặn dò bản thân sau này nhất định phải nhớ kỹ. “Đừng!” – Nhạc Tử Mặc chạy nhanh đến ngăn cản. Liêm dừng bước, khó hiểu: “…Không tắm cũng được hả. Vậy cũng được, Tiểu Mặc, nếu em không chê thì chúng ta tranh thủ thời gian đi, trời cũng sắp sáng rồi đó.” Trời ạ, nhìn cậu giống như đang thèm khát muốn giao phối lắm sao? “Lần này anh cứ tắm rửa sạch sẽ là được rồi, hơn nữa cũng đã muộn thế này…” – Nhạc Tử Mặc dừng một chút, cảm thấy giờ mà mình từ chối thẳng thừng thì phũ quá, hơn nữa người khơi mào lại là mình. Cậu tìm đại một cái cớ để lừa đối phương cho qua: “Hai ngày nữa, hai ngày nữa lại làm đi, chờ vết thương của anh tốt lên cái đã rồi mới làm.” Thỏa mãn hết thảy yêu cầu của đối phương là chức trách của giống đực, huống chi lại là nhu cầu sinh lý của người mà mình theo đuổi, đây cũng là lúc để chứng minh sự cường đại của giống đực, dĩ nhiên là Liêm không thể từ chối được rồi. Có thể nhận được lời mời từ bạn lữ, Liêm cảm thấy chính là do trời cao ban tặng, ở Thác Trạch Mộc này không có trùng nhân nào hạnh phúc được như y đâu. Sự hăng hái của Liêm chẳng hề giảm xuống một chút nào, ngược lại lại càng mãnh liệt hơn, y lập tức quay trở về, giống hệt như một đứa trẻ ngoan ngoãn mà nằm xuống bên cạnh Nhạc Tử Mặc, tràn đầy chờ mong cùng khát vọng: “Được, vậy hai ngày nữa, đến lúc đó nhất định tôi sẽ không quên.” Nhạc Tử Mặc: “…” – Cứ cảm thấy như mình tự lấy đá đập vào chân mình thì phải làm sao giờ? Chẳng lẽ tên kia không hề nhận ra là mình đang kiếm cớ tảng lơ đi sao? Đúng, đúng là quá tích cực!!! “Ngủ đi.” – Cuối cùng, Nhạc Tử Mặc đành bất đắc dĩ nói, yên lặng nhắm mắt lại. “Được.” – Liêm thành thật đáp ứng, tâm tình vui sướng trong ánh mắt kia vẫn không hề giảm bớt, nhìn thị quân nhà mình hồi lâu, trong lòng tràn đầy vui vẻ mà ngủ thiếp đi. Vài ngày không ngủ, cho dù vừa rồi vô cùng hăng hái thì sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của đối phương, Liêm vẫn vừa nằm xuống giường đã ngủ, trước khi ngủ say, y còn cố tình dựa lại gần chỗ Nhạc Tử Mặc, nặng nề mà đi vào giấc mộng. Nhạc Tử Mặc thì ngược lại, dù có làm cách nào cậu cũng không thể ngủ được. Nhìn Liêm ở bên cạnh đã thực sự ngủ say, tâm tình Nhạc Tử Mặc phức tạp tới mức không thể miêu tả nổi, cậu nhìn đỉnh huyệt động trống trơn, yên lặng thở dài một hơi, lại gọi hệ thống ra. Đối với chuyện trước đó, cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng, cậu cũng chẳng phải loại người bị xuyên vào mạt thế, vì có được hệ thống mà cảm thấy mình là vai chính, là anh hùng cứu vớt thế giới gì đó. Chỗ khiến cậu cảm thấy không đúng đó là, hệ thống có lẽ cũng không phải thứ gì tốt, có lẽ lúc hệ thống đưa cậu tới nơi này đã có toan tính gì đó. Tựa như bị lôi vào ván cờ, mà cậu và người xuyên việt gọi là Thánh Tử kia chính là một con cờ trong bàn cờ ấy. Nhạc Tử Mặc nhắm mắt lại, ở trong đầu giao lưu với hệ thống: “Hệ thống, Thánh Tử làm ra nước thánh kia là người xuyên việt à?” Hệ thống xuất hiện rất nhanh: “Đúng vậy, hắn cũng là một người xuyên việt, là người có được hệ thống không gian.” Nhạc Tử Mặc: “…Của tao là hệ thống làm ruộng đúng không?” – Đã tới nước này rồi, Nhạc Tử Mặc cũng đành phải tin. “Vậy tức là vẫn còn những người xuyên việt khác đúng không?” – Lúc hỏi câu này, trong lòng Nhạc Tử Mặc có chút khẩn trương. Hệ thống: “Đúng vậy.” Nhạc Tử Mặc biết được điều đó, ngược lại cảm thấy bình tĩnh hơn: “Tổng cộng có mấy người, đều tới đây cùng một lúc sao?” Hệ thống: “Tổng cộng bốn người, đến cùng lúc, mỗi dị tộc có một người, hệ thống hy vọng các cậu có thể vì nhân loại mà làm một số việc trong khả năng của mình, có thể làm giảm đi cừu hận với các dị tộc, giảm bớt những tranh đấu trong đó.” “Tao cảm thấy có lẽ tao không làm được những điều bọn mày muốn, hơn nữa tao cho rằng nghiên cứu ra nước thánh cũng chẳng đủ để làm giảm đi cừu hận với dị tộc, vấn đề này sẽ không vì một chút chuyện gì đó mà có thể biến mất được.” – Nhạc Tử Mặc dừng lại một chút, nói ra bí mật vẫn luôn giấu trong lòng. Lúc mới tới nơi này, trở thành ký chủ, cậu vẫn cho rằng vì mình có mong muốn trở thành một con thú cưng, trốn tránh cuộc sống bon chen, quá mức áp lực của xã hội hiện đại nên mới bị đưa đến đây. Nhưng hiện tại biết được ngoài kia còn có người ngoài hành tinh đến từ không gian khác thì lại có chút buồn bực. Nhất định hệ thống không phải là sản phẩm của địa cầu, nếu như có người thực sự chế tạo ra được, vậy thì người kia còn phải sợ những dị tộc này sao? Đã vậy, cái loại hệ thống này lại không chỉ có mỗi một cái… “Hẳn là mày đến từ vị diện cao cấp, đúng chứ, rốt cuộc thì mày mang theo mục đích gì mà chọn mấy người bọn tao?” Hệ thống yên lặng rất lâu, tựa như biến mất khỏi đầu cậu rồi vậy. Nhạc Tử Mặc vẫn luôn chờ đợi, cậu cảm thấy hệ thống vẫn ở đó, có lẽ đối phương chỉ đang cân nhắc, tựa như cố kỵ điều gì đó, điều này khiến tâm đề phòng của Nhạc Tử Mặc lại càng mạnh hơn. “Thứ người xuyên việt kia mang theo chính là hệ thống không gian, nước suối trong không gian có thể rèn luyện thân thể của nhân loại, khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn, cùng một loại với linh dịch của vị diện tu chân, có điều không hề cải tạo thân thể của đàn ông, cung cấp khả năng sinh dục.” – Âm thanh của hệ thống rè rè, còn ngập ngừng vài tiếng. “Nếu như hệ thống cho ký chủ một thanh đao, ký chủ dùng để tự vệ, để bảo hệ người thân bạn bè hay đem đi tàn sát đồng loại, hệ thống cũng chẳng có quyền gì can thiệp. Giống như chuyện cậu đi làm ruộng vậy, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay cậu, hệ thống sẽ không chủ động cự tuyệt hay đưa ra bất cứ khen thưởng hoặc trừng phạt gì… Chọn lựa mấy người các cậu chỉ là vì hy vọng có một vài người có suy nghĩ tỉnh táo có được hệ thống, đem đến một chút hy vọng cho người ở nơi này. Còn mục đích là gì, tạm thời tôi không thể nói ra được, cậu chỉ cần biết rằng tôi không hề có chút ác ý nào với địa cầu, sinh vật ở những vị diện bên ngoài kia không phải ai cũng đều thích dùng chiến tranh để cướp đoạt, cũng có phái bảo thủ và ôn hòa.” “Xin lỗi, vừa rồi tao quá kích động, đã hiểu lầm mày.” – Nhạc Tử Mặc cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức cực đoan. Có rất nhiều chuyện, không giống với tưởng tượng của cậu, có lẽ cậu nên suy nghĩ tích cực hơn một chút. “Tao sẽ tận dụng tốt hệ thống, sẽ không làm hại đến những người khác.” – Nhạc Tử Mặc đảm bảo trong lòng. Cho dù hệ thống có ban thưởng hay trừng phạt. Hệ thống không đáp lại nữa. Nhạc Tử Mặc cũng cảm thấy vừa rồi mình đã quá nặng lời. Một đêm này, cậu ngủ cực kỳ không yên, cảm giác giống như bị nhốt trong một cái nhà giam, tìm mọi cách để thoát khỏi gông xiềng, nhưng bất kể là tiêu phí hết bao nhiêu sức lực để trốn đi, móng tay gãy nát, máu tươi chảy ròng cũng đều vô dụng. Dần dần, lại càng có nhiều người bị nhốt vào trong đó, mọi người đều tìm cách để trốn ra ngoài, giãy giụa, ngoan cố phản kháng, liều mạng, cuối cùng sức tàn lực kiệt, lúc sắp mở được lồng sắt ra thì lại có người đi tới, vô tình tăng thêm một tầng xiềng xích. Phẫn hận, âm thanh chửi bới ngày càng nhiều, Nhạc Tử Mặc dần dần trở nên chết lặng, cậu vừa mệt vừa đói, hai mắt hoa đi, ý thức mơ mơ hồ hồ, cảm thấy có rất nhiều rất nhiều người đi về phía mình, ngón tay khô gầy còn dài mảnh như móc câu cào lên người cậu, khóe miệng chảy ra chất lỏng, hàm răng sắc bén cắn cậu đến mức máu thịt lẫn lộn, cậu hoảng sợ kêu cứu thật to, muốn có người đến cứu mình… “A!!!!” – Đôi mắt nhắm nghiền đột nhiên mở ra, trong đôi mắt màu đen tràn đầy hoảng sợ cùng bất an, từng giọt từng giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống. “ Hộc hộc.” – Nhạc Tử Mặc vỗ ngực, thở dốc, cũng may đó chỉ là một giấc mộng. Cậu bị dọa đến chết khiếp, cũng không biết vì sao đêm qua lại mơ phải giấc mơ đáng sợ như vậy. Từ khi cậu tới nơi này, thỉnh thoảng cũng sẽ mơ chút ác mộng, nhưng chưa từng chân thật và tuyệt vọng giống như đêm qua. Người ta thường nói, ngày nghĩ sao của chiêm bao là vậy, nhưng mà ban ngày cậu có nghĩ tới chuyện vớ vẩn như thế bao giờ đâu, bị người ăn tươi nuốt sống như thế thật sự quá đáng sợ. Trong lúc Nhạc Tử Mặc còn đang hoảng sợ thì cảm thấy Liêm đang vụng về lau mồ hôi cho mình, vẻ mặt tràn đầy lo lắng: “Không sao rồi, không sao rồi, tỉnh dậy là tốt.” – Liêm an ủi nói. “Tôi phát hiện em không ổn, gọi em rất nhiều lần nhưng cũng không thấy em tỉnh lại.” Nhạc Tử Mặc vẫn còn đang kinh hồn táng đảm, nỗi sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn rút đi: “Tôi, tôi gặp ác mộng, mơ thấy có rất nhiều người ăn, ăn thịt tôi…” Cánh tay đang lau mồ hôi cho cậu của Liêm hơi khựng lại, khóe miệng mấp máy, bệnh nói lắp lại tới: “Sẽ, sẽ không có ai ăn, ăn thịt em, thật, thật đấy, dị tộc, dị tộc đã tốt hơn rồi, đã rất nhiều năm không ăn thịt nhân loại nữa… Năm mươi năm trước, có một vài dị tộc, nhưng hiện tại thực sự không còn nữa, cho dù là nô lệ chết, chết đi, chúng tôi cũng sẽ hỏa táng hoặc chôn xuống.” “Không, tôi không nói dị tộc…” – Nhạc Tử Mặc giải thích. Chuyện dị tộc ăn thịt nhân loại rút cuộc là thật hay giả, Nhạc Tử Mặc không rõ lắm, cậu chỉ nghe nói mà thôi, chưa từng tận mắt nhìn thấy. Liêm vẫn còn giải thích: “Thật sự không ăn thịt nhân loại nữa, ăn nhân loại, nhân loại các em sẽ không vui, hơn nữa nhân loại là bạn đời của dị tộc, dị tộc sẽ không ăn, ngay cả những nhân loại già cả vô dụng, dị tộc cũng không ăn, dùng để hầu hạ nhân loại các em.” “Tôi tin anh…” – Thực ra, khuôn mặt của những kẻ trong giấc mơ của cậu, không có bất cứ một sinh vật dị tộc nào, bị nhốt cùng cậu trong lồng sắt, tất cả đều giống cậu, đều là nhân loại. Nhưng những lời này, Nhạc Tử Mặc sẽ không nói cho Liêm biết. “Tôi không sao, thật đấy, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, chúng ta đi kiếm chút gì ăn đi…” – Khóe miệng Nhạc Tử Mặc vẽ ra một nụ cười, xốc chăn lên, chuẩn bị đứng dậy. “Đừng, đừng!” – Liêm vội vàng nhảy từ trên giường xuống, biểu tình kích động vô cùng, khuôn mặt lạnh lùng vỡ nát thành từng mảnh, lãnh khốc, mặt than gì đó hoàn toàn bay sạch, thần sắc khẩn trương, tay chân luống cuống, dáng vẻ kia của y trông chẳng khác gì một thằng nhóc choai choai hấp tấp. “Đừng, đừng dậy, hiện tại thân thể em rất yếu, em cứ nằm nghỉ là được rồi, em muốn ăn gì tôi sẽ gọi người đưa tới cho em.” – Liêm khoác quần áo đi ra cửa, rất nhanh đã quay lại, nhìn thấy Nhạc Tử Mặc lại đứng dậy thì vô cùng giận. “Em mau nằm xuống, em thật sự đang rất yếu…” Nhạc Tử Mặc bị một loạt hành động của Liêm làm cho chẳng hiểu ra làm sao, người đàn ông mặt lạnh như tiền đột nhiên biến thành một người táo bạo, chuyển biến cũng quá lớn, cậu hoài nghi, tối qua lúc cậu gặp ác mộng, nhất định Liêm đã bị người ta tới đổi não. Động kinh thành như thế cũng được à? “Tôi biết nhân loại vô cùng yếu đuối, thân thể yếu ớt, nhưng mà tối qua tôi chỉ gặp ác mộng mà thôi, đâu phải giao phối cả đêm, sao mà suy yếu được??!!!” – Nhạc Tử Mặc không kiên nhẫn, vừa nhấc chân thì chân tay Liêm đã nhanh chóng phóng tới, đặt cậu nằm thẳng. Tràn đầy nuối tiếc, không ngừng hối hận: “Rất xin lỗi, Tiểu Mặc, là một giống đực, tội của tôi đúng là đáng chết vạn lần, hiện tại tôi không thể giao phối với em để thỏa mãn em được.” “Hừ!” – Anh cũng biết thế à. Nhạc Tử Mặc trợn trắng mắt, cũng may là anh có giác ngộ, nhưng mà, những lời này nghe sao cứ thấy sai sai? Nói cái quái gì thế, chẳng lẽ trên mặt cậu viết đầy mấy chữ “dục cầu bất mãn” sao? Nhạc Tử Mặc cậu mà lại là loại người cơ khát khó nhịn như thế à? Trên con ngươi màu đen của Liêm in lên thân ảnh Nhạc Tử Mặc, y ngồi xổm bên mép giường, khom lưng cúi đầu, thần thái hẹn mọn thành kính, y duỗi tay phải, đầu tiên nhìn Nhạc Tử Mặc, thấy đối phương vừa bực vừa tức ngạo nghễ quay mặt đi không thèm nhìn mình, y do dự một chút, ánh mắt sáng rực, vô cùng lưu luyến dừng lại trên bụng Nhạc Tử Mặc. Thật giống như trong bụng Nhạc Tử Mặc đột nhiên mọc ra thứ gì kỳ quái vậy, đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của y, hai mắt như hạt châu trừng đến mức sắp lồi cả ra. “Tôi muốn sờ một chút”. – Liêm đột nhiên nói ra một câu quỷ dị như vậy. Nhạc Tử Mặc trợn trắng mắt: “Hả?” – Có ý gì? Biểu cảm trên mặt của Liêm không nhiều lắm, hai tay có chút phát run vô cớ bán đứng tâm tình kích động của y, ánh mắt y vẫn luôn dừng lại trên bụng của Nhạc Tử Mặc, trong khoảnh khắc cánh tay y chạm tới, dường như nhận ra được điều gì đó, bộ dáng vô cùng trầm tư. Nhạc Tử Mặc thẹn quá hóa giận: “Mới sáng sớm ra anh đã định làm gì thế hả?” – Thực ra cậu rất muốn nói, anh lại muốn phát điên gì đấy. Liêm lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt màu đen kia lóe ra thần sắc mà trước nay Nhạc Tử Mặc chưa từng nhìn thấy, có sợ hãi, có yêu mến, còn có không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là không thể tin được. “Tiểu Mặc, Tiểu Mặc, em có trứng rồi!!! Thật sự, em có trứng rồi!!!” – Giọng nói kia, kinh ngạc lại vui vẻ đến tận trời. Run rẩy hô to đến khàn cả họng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]