Chương trước
Chương sau
Đợi cả buổi, cơn đau đớn trong dự đoán cũng không truyền đến, ngược lại đồng đội sau lưng vọt đến bên cạnh đỡ hắn đứng lên.
Tạp Trát có chút giật mình, hắn trừng mắt nhìn, phát hiện đám cá sấu vốn bao vây bên cạnh mình lúc này đã bị đóng băng thành những tòa điêu khắc, tàn ra hơi lạnh từng đợt.
Một trận gió nổi lên, lạm cho mấy người nhịn không được nghiêng đầu nhắm hai mắt lại, đợi gió ngừng thổi, quay đầu nhìn lại, phát hiện trước mắt có thêm một con hổ biến dị khổng lồ mọc cánh!
Mấy người Tạp Trát khẩn trương, bọn hắn kéo căng thân thể đề phòng con dị thú đột nhiên xuất hiện trước mắt này, đồng thời ánh mắt di động lên trên, phát hiện trên lưng con dị thú này còn có một cô bé.
Cô bé này là ai?
Mấy người này cũng không phải binh sĩ căn cứ Ba Cương, tự nhiên cũng chưa từng gặp Ôn Dao.
Mặc dù biết lần hành động này có viện binh Hoa quốc, nhưng người biết rõ tình huống cụ thể chỉ có những quân nhân cao tầng kia, những người khác ai cũng sẽ không nghĩ Hoa quốc lại phái một đứa bé đến.
Mặc dù không biết đối phương là địch hay bạn, nhưng nói thế nào đối phương cũng đã cứu hắn một mạng, Tạp Trát vốn muốn nói gì đó, nhưng thần kinh trước đó vẫn luôn căng cứng, bây giờ vừa buông lỏng, trên cánh tay trái đã truyền đến sự đau đớn kịch liệt khiến hắn không khỏi hít một ngụm.
Nhìn thấy Tạp Trát như vậy, đồng đội của hắn không ngừng đỡ hắn sang một nơi khác ngồi xuống, bắt đầu lấy thuốc và băng vải trong ba lô.
Lúc này, một luồng ánh sáng màu lam nhạt rơi vào vị trái cánh tay trái của Tạp Trát, một sự mát lạnh truyền đến từ miệng vết thương, làm cho sự đau đớn được xoa dịu vài phần.
Tạp Trát cúi đầu nhìn lại, phát hiện miệng vết thương đã không chảy máu nữa, thậm chí còn có xu thế khép lại từ từ.
Ba người hơi sửng sốt, mà người cầm thuốc và băng vải trong tay nhanh chóng tranh thủ thời gian băng bó cho Tạp Trát.
Tạp Trát thở phào nhẹ nhỏm, hắn một lần nữa đem ánh mắt đặt lên người Ôn Dao, thành tâm thành ý nói với Ôn Dao: "Cảm ơn."
Tuy Ôn Dao nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng có thể cảm nhận một vài chấn động cảm xúc, Ôn Dao khẽ gật đầu, sau đó thu hết cá sấu biến dị bị Tiểu Tiểu đóng băng vào trong không gian.
Nhìn cá sấu biến dị chung quanh đều biến mất không thấy nữa, Tạp Trát rối rắm.
Thực lực mấy con cá sấu biến dị này không thấp, hắn cũng có chút trông mà thèm thú hạch cùng da thịt của chúng, nhưng nếu không có người này ra tay, nói không chừng mình cũng mất mạng rồi, cho nên hắn cũng ngại ngùng mở miệng.
"Cô bé..."
Tạp Trát còn muốn nói điều gì, nhưng Ôn Dao căn bản không cho hắn cơ hội, cuồng phong đột nhiên nổi lên, cát bụi đánh trúng bọn hắn khiến bọn hắn nhịn không được nhắm chặt hai mắt, đợi đến khi mở mắt ra, đối phương đã sớm biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng nữa

Tạp Trát liếc nhìn chung quanh, ngoại trừ cảnh đêm đen kịt một mảnh cùng xa xa thấp thoáng ánh sáng, không còn cái gì, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác.
"Đội trưởng, cái này..."
Hai người kia cũng có chút mộng, cô bé này từ đâu ra vậy?
"Trước không quản chuyện này, đã có người giúp chúng ta, có thể là người của căn cứ khác. Vừa rồi động tĩnh chúng ta ở chỗ này lớn như vậy, chút nữa không chừng có người đến, trước tìm nơi an toàn rồi nói sau!"
Bây giờ bọn hắn đã sức cùng lực kiệt, dị năng đã hao tổn trống không, hắn mất một cánh tay lại mất máu quá nhiều, phải tìm nơi an toàn nghỉ ngơi khôi phục dị năng.
Trong khu biệt thự căn cứ Ba Tắc.
Mạo Đan Uy vào lúc hai bên xảy ra xung đột đã sớm nhận được tin tức, tuy có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đối phương sẽ tập kích vào buổi tối, cho nên gần đây luôn tăng cường tuần tra.
Lúc này hắn ngồi trên sa lon trong phòng khách rộng rãi, chung quanh đều là thân tín của hắn.
"Trong căn cứ đã có kẻ địch trà trộn vào, có lẽ nhân số không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là dị năng giả, chỉ phát hiện hai nhóm người, hơn nữa người của chúng ta đều không bắt được đối phương..."
Phía trước Mạo Đan Uy có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đứng, hắn nơm nớp lo sợ báo cáo tình huống chiến đấu trước mắt cho đối phương, hận không thể đẩy tên đẩy hắn ra báo cáo bầm thây vạn đoạn!
Vốn không tới phiên hắn đến báo cáo, kết quả bị người xếp đặt, bây giờ tình huống không được lạc quan cho lắm, hắn thật lo lắng Mạo Đan Uy không vui sẽ bắt mình cho cá sấu ăn!
Trong lòng bàn tay Mạo Đan Uy xoay chuyển hai viên thú hạch, đôi mắt có chút rủ xuống, thấy không rõ thần sắc của hắn, cũng không thể nào biết rõ tâm tình lúc này của hắn.
Nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, tâm tình lúc này của hắn tuyệt đối sẽ không quá tốt.
"Tình huống bên ngoài thế nào?"
Nghe Mạo Đan Uy không tiếp tục hỏi thăm những kẻ lẻn vào căn cứ, người đàn ông lén lút thở phào một cái, cũng không dám lau mồ hôi đổ trên trán, nịnh nọt nói:
"Vẫn là lão đại ngài có dự kiến từ trước, sớm đã dự liệu bọn hắn sẽ tấn công lúc nửa đêm, bên ngoài tường thiết lập rất nhiều cạm bẫy, còn dời toàn bộ đám nô ɭệ kia ra bên ngoài cùng. Ngài không thấy những kẻ kia ném chuột sợ vỡ bình, phóng dị năng đều bó tay bó chân, căn bản không chịu nổi một kích!"
Thì ra Mạo Đan Uy biết rõ lần hành động này nhất định không đơn giản như lần trước, cho dù là nhân số hay quy mô cũng mạnh hơn rất nhiều, cho nên ngay từ đầu hắn ta đã hạ lệnh bắt tất cả nô ɭệ kia canh giữ bên ngoài tường thành.

Không phải nói hắn tàn bạo, bất nhân, tâm ngoan thủ lạt sao? Không phải nói hắn gϊếŧ người như ngóe không xứng làm người sao?
Như vậy ngược lại hắn muốn nhìn xem, đối mặt với những người bình thường quần áo tả tơi tay trói gà không chặt kia, bọn hắn có thể xuống tay được hay không!
Nhưng...
"Những kẻ lẻn vào căn cứ là phiền toái nhất, các người mau chóng giải quyết bọn hắn!"
Giọng nói âm lãnh của Mạo Đan Uy làm cho người đàn ông rùng mình một cái, hắn gật gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
Kết quả, còn không đợi hắn ra cửa, một người đã xông thẳng đến đụng thẳng vào hắn, thiếu chút nữa đánh bay hắn luôn.
"Chuyện gì xảy ra?! Vội vội vàng vàng như vậy!"
Thấy Mạo Đan Uy nhíu mày, một người ngồi đối diện hắn lập tức đứng dậy quát lớn.
Người xông vào rụt rụt cổ, khẩn trương trả lời: "Là... lão đại, cổng hướng Tây Bắc và hướng Nam bị phá rồi, có một nhóm người đã xông vào căn cứ!"
"Nhanh như vậy?"
Lúc này mới qua bao lâu?
"Chẳng lẽ bọn hắn không để ý sống chết của những người kia cường hành xông vào rồi?"
"Hừ, chỉ trích chúng ta không có nhân tính, không đem người bình thường làm người, xem ra chính bọn hắn cũng như vậy, cũng không để ý đến sống chết của bọn hắn?"
"Lão gia hỏa Ba Cương kia không phải miệng đầy nhân nghĩa đạo đức sao? Bây giờ cũng làm ra chuyện như vậy, tao xem bọn hắn chẳng qua chỉ tìm cớ để đối phó chúng ta mà thôi!"
Trong phòng thân tín của Mạo Đan Uy bắt đầu ồn ào chỉ trích đám người Ba Cương và những người kia.
Mạo Đan Uy ngẩng đầu lạnh lùng quét qua bọn hắn, tất cả mọi người lập tức an tĩnh lại, không dám lên tiếng, sợ chọc tức đối phương.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Người báo cáo đổ mồ hôi lạnh, nhưng căn bản không dám đưa tay lau đi, chỉ có thể nuốt một ngụm nước bọt, lắp ba lắp bắp trả lời: "Chuyện này... có một vài nô ɭệ lúc đưa lên tường làm thịt... phản... phản bội, đột nhiên ra tay tấn công về phía người của chúng ta rồi tự sát, tuy công kích của đám bọn họ không có lực sát thương bao nhiêu, nhưng đã tạo thành hỗn loạn rất lớn, làm cho đối phương nắm lấy thời cơ vọt lên tiến đến. Đặc biệt ở hướng Tây Bắc, xuất hiện vào con dị thú cấp cao, căn bản không ngăn cản được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.