Chương trước
Chương sau
Đối với cha già nhà mình muốn giúp đỡ, Ôn Minh tỏ vẻ từ chối, kinh nghiệm nhiều năm nói cho cậu biết, trong này nhất định có hố, chỉ là xem cái hố này cực kỳ nhỏ mà thôi.
Nhưng Tề Cảnh Huy nói xong câu đó đã cúp máy thông tin, Ôn Minh quyết định lần sau lúc liên hệ với người nhà họ Hạ bên kia nhắc một tiếng, để cha cậu đừng quan tâm đến cậu, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống "về hưu" của chính mình là được rồi.
Ôn Minh đối với việc cần phải làm kế tiếp đã có một vài kế hoạch cụ thể, vài ngày sau, bộ đội cần đến biên cảnh cũng chọn lựa xong.
Vốn kế hoạch nhanh chóng khởi hành, nhưng kế hạch không cản nổi biến hóa, Thor gửi thu đến báo Ôn Minh không thể không dời lại ngày xuất binh.
Nhìn tin tức máy truyền tin Thor truyền đến trong tay, trong khoảng thời gian ngắn Ôn Minh ngây ngẩn cả người.
Tên này đã sửa xong chiến hạm rồi sao?
Ngày mai sẽ phải khởi hành rời khỏi trái đất rồi à?!
Trong khoảng thời gian này bận quá, cậu đã sớm vứt người ngoài hành tinh này ra khỏi óc rồi, không nghĩ đến nhanh như vậy đã nhận được tin tức hắn rời đi.
Thật ra tính ra cũng không nhanh, dù sao Thor ở trái đất cũng sắp hai năm rồi, nếu không phải vì chiến hạm hư hỏng quá nghiêm trọng, hắn cũng không bị nhốt ở đây lâu như vậy.
Đầu ngón tay Ôn Minh nhẹ nhàng gõ gõ trên mặt bàn, cuối cùng vẫn quyết định đi xem, xem như tiễn hắn một đoạn đường. Cho dù nói thế nào, Thor vẫn cho bọn họ không ít kỹ thuật khoa học kỹ thuật siêu việt, không có những kỹ thuật này, quốc gia bọn họ tuyệt đối không có khả năng tiến triển như bây giờ.
Tuy giữa bọn họ đều có nhu cầu, nhưng ít nhất nhân phẩm đối phương vẫn trải qua khảo nghiệm, Ôn Minh cảm thấy quan hệ tốt đẹp vẫn cần tiếp tục duy trì đấy, dù sao, còn không biết lời tiên đoán về Ôn Dao có ý gì bày ở kia đấy.
Về phần Thor nhắc đến Ôn Dao đến tiễn hắn một đoạn, trực giác Ôn Minh báo cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng cậu đang chuẩn bị đi tìm Ôn Dao, để em ấy chọn có muốn đi cùng cậu hay không.
"Đi."
Đối với vấn đề này, Ôn Dao trả lời không chút do dự.
Ôn Dao biết rõ đối phương có ý định gì với mình, nhưng bây giờ Ôn Dao hoàn toàn không có ý nghĩ đi cùng hắn.
Ôn Dao rất kinh ngạc về Tinh Minh, Ôn Dao tin tưởng có một ngày mình sẽ đi đến đó, nhưng không phải dùng loại phương thức này, ít nhất bây giờ không phải lúc.
Ôn Dao chỉ lo lắng một mình anh trai qua đó sẽ xảy ra chuyện, tuy cho đến bây giờ Thor biểu hiện thành ý ra ngoài đều rất đầy đủ, nhưng mọi thứ cũng nên giữ lại ấn tượng.

Hai anh em đã quyết định muốn đi, đương nhiên phải làm tốt kế hoạch.
Ôn Minh không thể rời khỏi căn cứ quá lâu, cũng không thể để lộ tin tức cho mọi người biết cậu không có mặt ở căn cứ, cho nên bọn họ quyết định khỏi hành lúc chạng vạng tối, trước trưa mai liền trở về.
Ôn Minh đem chuyện tình lớn nhỏ của căn cứ tạm thời giao lại cấp dưới tín nhiệm của mình, nói cho hắn biết chính mình có việc gấp cần ra căn cứ một chuyến, nhưng không thể rò rỉ tin tức này ra ngoài.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Ôn Minh cùng Ôn Dao lặng lẽ xuất phát ở cổng Đông nam ít người nhất.
Cự tùng biến dị Trường Thanh ở gần cổng Đông Nam, bây giờ vì nó đã có nghiên cứu viên chuyên điều phối thuốc dinh dưỡng, thân cây lại thô to thêm một chút, hơn nữa những lá thông kia nhìn bên ngoài càng thêm dày đặc hơn, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng sáng ngời như ngọc.
Trường Thanh rất được chiến sĩ trong căn cứ hoan nghênh, nguyên nhân có không ít, ngoại trừ bởi vì nó là cây tùng canh cổng căn cứ, tính cách lại tốt, còn có nguyên nhân trọng yếu khác chính là —— lá thông của nó.
Lá thông của Trường Thanh rất thích hợp làm ám khí, đặc biệt là loại mang độc tính cùng tê liệt, dùng để đối phó dị thú vô cùng hiệu quả, các chiến sĩ căn cứ đều nghẹn gần nổ phổi muốn đánh tốt quan hệ cùng nó, thuận tiện dùng đồ đạc trao đổi lá thông với Trường Thanh.
Lúc Ôn Minh bọn họ đi ngang qua, một chiến sĩ trẻ đẹp mắt đang vuốt ve thân cây Trường Thanh đang nói nhỏ gì đấy, sau đó móc từ trong túi ra một lọ chất lỏng, đổ toàn bộ xuống rễ cây lỏa lồ bên ngoài của Trường Thanh.
Ngay sau đó, Ôn Dao liền nhìn thấy cành lá cự tùng run rẩy, từng dãy lá thông màu sắc khác nhau bắn vào mặt đất cách chiến sĩ trẻ không xa.
Dường như nhận ra hơi thở của Ôn Dao, cả người Trường Thanh không gió mà bay, phát ra âm thanh xào xạc xào xạc, dường như đang chào hỏi với Ôn Dao.
Ôn Dao quay cửa kính xe xuống, dùng tinh thần lực chào hỏi cùng Trường Thanh, sau đó liền nhìn thấy vài đường ánh sáng xanh lóe lên, bảy tắm lá thông bay thẳng xuyên qua cửa sổ xuất hiện trên chỗ ghế dựa phía sau!
Ôn Minh vội thắng gấp, một tay đè Ôn Dao đang ngồi bên ghế phụ xuống, cảnh giác nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cả người vận sức chờ phát động, thậm chí Ôn Dao còn có thể cảm nhận được cơ bắp đặt trên đỉnh đầu mình đang kéo căng.
Trước đó Ôn Minh vừa lái xe vừa suy nghĩ chuyện gì đó, quả thật không ngờ trong căn cứ cũng sẽ rơi vào tập kích!
Ôn Minh đang tự hỏi có phải trong căn cứ đã có thứ gì đó trà trộn vào rồi hay không.
Ôn Dao bình tĩnh cầm tay Ôn Minh xuống, sau đó ngồi dậy nói qua loa: "Không có việc gì, tìm em đấy."
Hả?
Ôn Minh còn không hiểu chuyện gì, liền nhìn thấy thân thể em gái chuyển hướng ra phía sau, sau đó tay vung lên, mấy chiếc lá thông màu đen bay đến lòng bàn tay của em gái, cũng không chạm được vào làn da của em ấy, mà treo lơ lững trên lòng bàn tay.
Đây không phải lá thông của cây cự tùng biến dị kia sao!

Hơn nữa nhìn màu sắc, chắc là loại có lực sát thương lớn nhất kia, chứa đựng độc tính rất mạnh, số lượng rất thưa thớt.
"Dao Dao, đây là..."
"Tặng cho em."
Vẻ mặt Ôn Dao lạnh nhạt cất lá thông vào trong không gian, tuy Ôn Dao không nhất định cần dùng đến, nhưng vẫn nên đón nhận tâm ý của người khác.
Ôn Minh lặng yên rồi, cậu nhìn thoáng qua cự tùng đón gió bên ngoài cửa sổ xe, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Tặng đồ không thể đưa đàng hoàng sao, giống như tập kích vậy, dọa cậu suýt hét to một tiếng, còn tưởng rằng có kẻ thù trà trộn vào trong căn cứ nữa chứ!
Đã có chiến sĩ gác cổng chú ý đến động tĩnh bên này, bọn hắn chạy đến hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Ôn Minh khoát khoát tay, bảo bọn hắn trở về, chính mình tiếp tục lái xe chạy từ cổng Đông Nam ra căn cứ.
Chiến sĩ canh gác đã nhận được thông báo, biết rõ hôm nay có một số việc cần làm mà không để phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Ôn Minh bọn họ chạy nhanh một khoảng sau đó tiến vào cánh rừng, sau đó đổi sang xe bay.
Tốc độ xe bay thật nhanh, đây cũng là nguyên nhân vì sao Ôn Minh có thể xác định mình có thể nhanh chóng trở về vào ngày mai.
Xe bay mở ra hình thức tàng hình rất nhanh đã chở hai anh em nhà họ Ôn đi xa, cấp tốc bay về hướng Thor.
Đợi đến lúc Ôn Minh bọn họ tiến vào chiến hạm của Thor, đã là đêm khuya rồi.
"Quả nhiên là bạn tốt, còn đến tiễn tôi một đoạn, thật sự quá cảm động!"
Nhìn Thor giả mù sa mưa lau khóe mắt, Ôn Minh nhịn không được muốn trợn trắng mắt, hơn nữa quang não Karl của hắn còn đậu đen rau muốn với hắn: "Chủ nhân, hành động của người thật sự quá nát rồi."
"Mi biết cái gì! Ta thật sự cảm động! Đây quả thật là tình hữu nghị vượt qua văn minh cùng ánh sáng đấy!"
Thor liếc nhìn Karl, sau đó dẫn theo bọn Ôn Minh đi vào bên trong.
"Lúc này rời khỏi cũng không biết lúc nào mới có thể gặp lại, không nghĩ đến nửa đêm hai người đã đến rồi, nói như vậy chúng ta có thể ăn chút đồ ăn khuya rồi, lại tâm sự, coi như cho tôi thực tiễn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.