Chương trước
Chương sau
Đây là một trận chiến sinh tử có thực lực chênh lệch quá xa như vậy, chó rừng biến dị còn sống đã không còn nhiều lắm, phần bụng chó rừng biến dị đầu lĩnh đã bị lột xuống một khối máu thịt lớn, tứ chi run rẩy, dường như một giây sau đã muốn quỳ rạp xuống mặt đất.
Nó hung dữ trừng mắt nhìn bọn quái vật trước mắt này, trong lòng bi thiết vạn phần.
Dường như Zombie biến dị hệ phong không kiên nhẫn đợi được nữa, nó gầm nhẹ vài tiếng với cấp dưới của mình, bảo chúng nó tốc chiến tốc thắng.
Không đợi đám Zombie kia phát động đòn tấn công cuối cùng, đột nhiên có vô số mũi tên nước bắn xuống từ trên không trung, ùn ùn kéo đến bao phủ lấy chúng nó.
Đột nhiên xuất hiện công kích khiến đám Zombie trở tay không kịp, vài con Zombie bị mũi tên nước bắn xuyên qua, thậm chí nghiêm trọng đến nỗi có con bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Zombie biến dị hệ phong ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng có chút quen thuộc, thân thể cứng đờ, không cần suy nghĩ đã quay người bỏ chạy.
Ôn Dao sửng sốt, thật sự đây là lần đầu tiên Ôn Dao nhìn thấy Zombie biến dị sợ chết lại biết chạy trốn như vậy, đây còn là Zombie có cấp bậc cao nhất, thực lực mạnh nhất trong đám này?!
Trước kia gặp Zombie không phải con nào cũng lên đánh một trận sao?
Đánh cũng không đánh bỏ chạy là ý gì?
Hay nói Ôn Dao đã đáng sợ như vậy? Vừa lộ mặt một cái đã có thể dọa lùi Zombie?
Nhìn xem một đám Zombie bên dưới vẫn còn ở lại tại chỗ, thậm chí còn bởi vì Ôn Dao đến mà lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn, Ôn Dao cảm thấy đây không phải vấn đề của mình, hẳn là con Zombie kia quá đặc biệt mới đúng!
Mà cho dù có chạy Ôn Dao cũng không định buông tha nó, Ôn Dao bảo Đại Hoàng thả mình xuống, sau đó giao con Zombie chạy trốn kia cho Đại Hoàng.
Có thể bởi vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, gần đây Đại Hoàng như đánh máu gà, thay đổi thái độ lười nhác ngày xưa, làm việc vô cùng tích cực.
Nghe chủ nhân phân phó, không nói hai lời, thân thể như mũi tên rời cung, phút chốc biến mất ở bên người Ôn Dao.
Một vài con Zombie bị ném bỏ lại cũng không buông tha con mồi trước mắt, ngược lại cả một đám đều xông về phía Ôn Dao.
Ở trong mắt bọn chúng, Ôn Dao như Đường Tăng tỏa ra mùi hương thịt mê người, cắn một ngụm có thể tiến một cấp đấy.
Ôn Dao đối mặt với một đám Zombie khí thế hung hung, Ôn Dao bình tĩnh ném Mạn Mạn trong ngực ra ngoài.

Tiểu gia hỏa vừa mới tiến cấp không lâu, cần không ngừng thực chiến để củng cố thực lực, đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt!
Ôn Dao tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình ghét bỏ những con Zombie kia thực lực quá kém, Ôn Dao cho rằng mình là một chủ nhân vô cùng hợp cách.
Chiến đấu chấm dứt rất nhanh, đám Zombie này tất cả đều cấp ba cấp bốn, đối với Mạn Mạn không có một chút áp lực, cộng thêm trên núi rừng có thể nói là sân nhà của Mạn Mạn, thắng bại không có bất kỳ lo lắng nào.
Ôn Dao chờ ăn cơm mềm (ý là dựa vào Mạn Mạn đánh trận, mình đứng chơi ấy) thu hết tinh hạch Mạn Mạn đem tới vào trong không gian, sau đó nhìn thoáng qua chó rừng biến dị đầu lĩnh ngã trên đồng cỏ cách đó không xa.
Từ góc độ Ôn Dao nhìn lại, vừa lúc có thề nhìn thấy vết thương thật lớn trên người của nó, cỏ dại bên dưới thân nó đã dính đầy máu sền sệt, bên người nó vây quanh mấy con chó rừng, chúng không dám đến quá gần, chỉ là không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ nặng nề về phía nó.
Cũng có chó rừng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Ôn Dao, tuy trước đó không biết tại sao mũi tên nước không có đánh trúng bọn chúng, hơn nữa người trước mắt còn giúp chúng, nhưng chúng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác như trước.
Con người, cũng nằm trong danh sách không đáng tin của chúng nó.
Ôn Dao nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, không có phản ứng đến đối phương.
Đối với Ôn Dao mà nói, mục đích của Ôn Dao chính là đám Zombie này, cho dù gϊếŧ hết đám chó rừng này cũng không thành vấn đề, còn có thể mang về một chút thịt nhét kẻ răng.
Nhưng thấy bọn chúng đã thảm như vậy rồi, toàn bộ tộc đàn cuối cùng chỉ còn sống sót năm sáu con, hơn nữa đám thú kia mới vừa lớn lên, Ôn Dao quyết định thôi bỏ qua.
Đợi đến khi Đại Hoàng hoàn thành nhiệm vụ trở về, đám chó rừng biến dị may mắn còn sống sót kia đã không còn thấy bóng dáng nữa, hơn nữa dường như thi thể đầu lĩnh của bọn chúng cũng đã bị mang đi, nhưng thi thể tộc nhân khác còn để lại.
Ôn Dao còn chú ý đến, trước đó tinh hạch mấy con Zombie chúng gϊếŧ chết và thú hạch tộc nhân đã chết đều bị chúng lấy đi.
Ừm, coi như thông minh.
Đại Hoàng như hiến vật quý đặt tinh hạch hệ phong đào được vào trong tay Ôn Dao, Ôn Dao tung tung trong tay, sau đó đổi cho Đại Hoàng.
Đại Hoàng vui rạo rực một ngụm nuốt vào, cảm thấy vẫn là chủ nhân đối xử với nó tốt nhất.
Một chút chuyện nhỏ này qua đi, Ôn Dao lên đường một lần nữa, lúc này vượt qua biên giới, tiến vào nước N!
Lúc này Ôn Dao cũng không phải bay thẳng tắp, mà tận hết khả năng khảo sát toàn bộ mọi mặt của nước N.

Đại Hoàng đã bay hai giờ rồi, lại không phát hiện một bóng người, thôn nhỏ trấn nhỏ gặp được đều là một vùng hoang vu, thậm chí không ít nơi bị một lượng lớn sinh vật biến dị xâm chiếm.
Ngược lại Zombie thấy một vài bầy đàn nhỏ, nhưng đều bị Ôn Dao thuận tay tiêu diệt.
Trước đó Ôn Minh đã từng nói với Ôn Dao, nếu dễ dàng, nhìn thấy Zombie hoặc Zombie thú, có thể làm thịt thì cứ tiêu diệt toàn bộ, thứ này buông tha cuối cùng lại trở thành tai họa ngầm.
Một vùng đất này có diện tích rừng rậm che phủ vô cùng lớn, thậm chí Ôn Dao còn cảm nhận được vài luồng tinh thần lực chấn động không tồi, hẳn là dị thú có thực lực không tệ, làm cho Ôn Dao có một loại xúc động muốn bắt hết toàn bộ mang về cho anh trai của mình làm quân đoàn dị thú.
Nhưng nghĩ đến mục đích lần này cùng thời gian và khoảng cách, Ôn Dao chỉ đành từ bỏ.
Càng là dị thú cường đại càng có ý thức mạnh với lãnh địa của mình, nhưng lúc Ôn Dao bay qua đỉnh đầu đám bọn họ, ngược lại chúng vô cùng an phận, Ôn Dao cảm thấy không phải đối phương sợ mình, chắc là Đại Hoàng đã làm gì đấy.
Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, ánh nắng chiều làm cho thân thể Đại Hoàng và Ôn Dao nhiễm lên một tầng màu đỏ thẩm, Ôn Dao cũng chuẩn bị tìm nơi qua đêm.
Liên tục bay trên bầu trời cũng không quá dễ chịu, đặc biệt phải ngồi thẳng người trên lưng Đại Hoàng, càng huống chi Ôn Dao không phải chỉ chạy đ, còn phải thả tinh thần lực điều tra tình huống trên đường đi, cả buổi như thế Ôn Dao cũng có chút ăn không tiêu.
Ôn Dao không có ý định tìm thôn xóm nghỉ ngơi qua đêm, mà chuẩn bị qua đêm ở trong rừng.
Đốt xong đống lửa, dựng xong lều vải, làm tốt biện pháp đề phòng côn trùng, Ôn Dao tùy ý ăn chút gì đó sau đó chui vào trong lều vải, có Đại Hoàng và Mạn Mạn, Ôn Dao cũng không lo lắng về vấn đề gác đêm.
Lần này Ôn Dao muốn ngủ thẳng một giấc thật ngon, minh tưởng gì đấy có thể thả lỏng một chút.
Hôm sau, Ôn Dao ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới thức dậy, vẫn là do đói tỉnh lại đấy.
Đưa tay ngăn cản ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua lá cây gieo rắc khắp nơi, Ôn Dao híp híp mắt.
Ôn Dao đã bao lâu không có ngủ sâu như vậy rồi?
Tính ra lên có lẽ đã có mấy tháng rồi, phần lớn thời gian Ôn Dao đều dùng minh tưởng để thay thế giấc ngủ, tuy việc này không có bất kỳ ảnh hưởng gì với Ôn Dao, nhưng có thể an ổn ngủ một giấc như vậy, tâm tình rất không tệ đấy, thân thể càng cảm thấy nhẹ nhõm suиɠ sướиɠ hơn.
Tối hôm qua không chú ý, trực tiếp đi ngủ luôn, bây giờ Ôn Dao nhắm mắt lại, cảm nhận trong không khí rõ ràng có nguồn năng lượng dồi dào hơn các nơi khác, Ôn Dao cảm thấy, kế bên này nói không chừng có mỏ tinh thạch nha...
E hèm... Muốn đào hay không đào đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.