Một đoàn người Cố Thiên Hành đã có giác ngộ tử vong, bọn họ đã đối kháng với đám Zombie này gần một năm rồi, từng con Zombie đã giảm bớt, nhưng đồng bạn và chiến hữu của bọn họ cũng chết cả đấm, cuối cùng chỉ còn lại mấy người bọn họ. Zombie đầu lĩnh cũng đã xuất hiện, như vậy lần này liền kết thúc thôi! Hai bên chiến đấu hết sức căng thẳng, ngón tay Cố Thiên Hành khẽ nhúc nhích, còn không đợi hắn tiên hạ thủ vi cường, liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một trận gió mạnh thổi đến! Trong rừng rậm các nhánh cây trên cây đại thụ không ngừng lắc lư trước trận cuồng phong, phát ra âm thanh xào xạc đáng sợ. Một đoàn người daonh trưởng Cố bị gió thổi hầu như không mở mắt ra nổi, còn có lá cây bị thổi rụng đột nhiên vỗ vào mặt bọn họ, xen lẫn cát va trúng mặt đau điếng. Đợi đến khi cuồng phong ngừng, doanh trưởng Cố bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt lại xuất hiện một dị thú cực lớn, nó nhìn có vẻ rất mạnh, ngoại hình tương tự như lão hổ, đặc thù nhất chính là có một đôi cánh dài màu vàng kim óng ánh! Mà trên lưng con dị thú này, có một cô bé mười hai mười ba tuổi ngồi ngay ngắn. Hàn Lập bọn họ mở to mắt nhìn, thậm chí còn đưa tay xoa xoa đôi mắt của mình, hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, làm sao lại có một cô bé ngồi trên lưng dị thú chạy đến đây?! Đầu óc còn chưa quay tới, chợt nghe cô bé dùng giọng nói bình thản hỏi: "Có phải các người phát tín hiệu cầu cứu không?" Tín hiệu cầu cứu? Chẳng lẽ cô bé này đến cứu bọn họ sao? Nhưng bọn người Hàn Lập sững sờ nhìn Ôn Dao, lại nhịn không được sinh ra hoài nghi: ai sẽ phái một đứa bé đến cứu người?! Cố Thiên Hành cũng không xác định, nhưng hắn nhìn thần sắc cao ngạo của con dị thú kia, cảm thấy nếu có được con dị thú này, cô bé trước mắt này... tuổi tác đứa nhỏ này cũng không còn quan trọng nữa. "Đúng vậy, chính là chúng tôi." Thấy một đoàn người Cố Thiên Hành thừa nhận, Ôn Dao khen thưởng vỗ vộ đầu Đại Hoàng. Trước đó Ôn Dao phát hiện một ít dấu vết trong thôn nhỏ kia, trong đó còn có chút quần áo mảnh vải dính máu, Ôn Dao để Đại Hoàng ngửi thử, không nghĩ đến mũi của Đại Hoàng còn rất linh đấy, thật sự đã để nó tìm được người. Tuy Ôn Dao cũng có thể tìm người, nhưng phải hao phí một phần lớn tinh thần lực, có thể đi đường tắt thì đi đường tắt à nha! Thấy vẻ mặt cô bé nhu hòa một ít, Cố Thiên hành đang muốn nói cái gì, đột nhiên nhớ đến đám Zombie trước đó, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện mấy con Zombie kia đã sớm biến mất không thấy tăm hơi rồi. Cố Thiên Hành: ????
Chẳng lẽ những con Zombie này biết rõ dị thú này không dễ chọc? Thế mà cũng biết chạy trốn! Cố Thiên Hành có liên hệ với mấy con Zombie này gần một năm rồi, tự nhiên biết rõ con Zombie đầu lĩnh kia lợi hại hơn Zombie bình thường rất nhiều, cũng thông minh nhiều lắm, thậm chí còn biết bố trí bẫy rập đối phó bọn họ, còn hiểu được phải bảo tồn thực lực. Nó đã chọn cách lùi lại, lâu như vậy đã nói rõ nó tự nhận không đánh lại người trước mắt này. À không... chắc là không đánh thắng thú trước mắt mới đúng? Động tác của Cố Thiên Hành dẫn đến sự chú ý của những người khác, lúc này bọn họ mới phát hiện, đám Zombie vốn đang giằng co với bọn họ đã không còn thấy nữa rồi! Cái quỷ gì thế này?! Tất cả mọi người ngây ngốc rồi, lần nữa nhịn không được nghi ngờ có phải mình xuất hiện ảo giác rồi hay không, đây tất cả đều là bọn họ tưởng tượng ra mà thôi. Ôn Dao là người đầu tiên nhận ra động tác của đám Zombie kia, nhưng Ôn Dao cũng không lo lắng gì, cho dù có chạy Ôn Dao cũng có thể tìm được, bây giờ khá trọng yếu chính là những người trước mắt này. Ôn Dao quét mắt nhìn một phen, phát hiện sáu người này ăn mặc trang phục ngụy trang đều vô cùng bẩn lại rách rưới quá nhiều, đầu đội mũ bảo hiểm, thân hình gầy gò, lộ ra quần áo trống rỗng đấy. Làn da lộ ra bên ngoài có thể nhìn thấy nhiều miệng vết thương nhỏ vụn, trên người mỗi người đều băng bó không ít chỗ. Tuy mặt mũi tràn đầy mệt mỏi, rối bù, nhưng trong ánh mắt lóe sáng, cũng không mất đi sự tin tưởng vào cuộc sống. "Ọt ọt —— " Một trận kêu vang phá vỡ sự trầm mặc giữa bọn họ, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào trên người Hàn Lập. "Ách..." Hàn Lập ôm bụng cười xấu hổ, thiếu nữ bên cạnh liền hỏi: "Anh Hàn Lập, vừa rồi anh còn chưa ăn à?" Hàn Lập ha ha cười khan hai tiếng, nói mình thật sự đã ăn hết, chỉ có điều tiêu hao quá lớn. Thật ra hắn không ăn, đồ ăn trong túi không còn nhiều lắm, hắn vốn nghĩ để dành lại bản thân sẽ chống đỡ được. Cố Thiên Hành cau mày nhìn thoáng qua Hàn Lập, sau đó nhìn về phía Ôn Dao, sau đó vốn muốn mặt dày mày dạn hỏi Ôn Dao có đồ ăn hay không, nhưng khi nhìn thấy Ôn Dao hai tay trống trơn, thậm chí ba lô đều không có, Cố Thiên Hành lại nuốt lời muốn nói xuống. Ngược lại Ôn Dao xem hiểu ý nghĩ của hắn, trong lòng bàn tay khẽ đảo, trong tay xuất hiện vào bao thuốc dinh dưỡng. Nhìn mấy túi như cháo đóng gói ném vào trong ngực mình, Cố Thiên Hành một lần nữa ngây người, hắn cảm thấy trong thời gian vài phút ngắn ngủi này số lần mình ngây người nhiều nhất trong gần ba mươi năm qua!
"Thuốc dinh dưỡng." Tuy Ôn Dao trả lời rất đơn giản, nhưng trong nháy mắt Cố Thiên Hành đã hiểu, hắn nói lời cảm ơn với Ôn Dao, sau đó phân phát thuốc dinh dưỡng trong tay. "Xin chào, tôi tên là Cố Thiên Hành, doanh trưởng quân khu xxx, rất cảm ơn em đã nghĩ cách cứu viện, chúng ta sẽ nói chuyện chi tiết sau, bây giờ nên rời khỏi nơi này trước." Trong rừng rậm quá nhiều nhân tố không xác định, họn họ tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây tìm một nơi an toàn mới tốt. Ôn Dao nhìn bộ dáng bọn họ mệt mỏi không chịu nổi cùng với miệng vết thương vừa được băng bó kỹ, lại nhìn sang bắp chân Lưu Nghị bị bó thành bánh chân, lạnh nhạt nói: "Không có việc gì, nghỉ ngơi ở nơi này." Đôi chân mày Cố Thiên Hành nhíu lại, cho rằng Ôn Dao không biết nguy hiểm trong rừng rậm: "Em không biết, trong rừng rậm này có rất nhiều sinh vật biến dị, không ít loài đều có tính công kích, vô cùng nguy hiểm, vẫn nên nhanh chóng ra ngoài thì tốt hơn." Ôn Dao nhảy xuống từ trên lưng Đại Hoàng, vỗ vỗ thân thể của nó, sau đó Đại Hoàng ngửa đầu phát ra một tiếng gầm kinh thiên động địa: "Grào —— " Một đoàn người Cố Thiên Hành lập tức cảm thấy một trận choáng váng đầu ù tai, khí huyết quay cuồng. Bất quá đây chẳng qua chỉ trong nháy mắt, rất nhanh bọn họ không nghe bất kỳ âm thanh gì, giống như bị tiếng gào chặn ngang cắt đứt, nhưng chấn động mặt đất dưới lòng bàn chân nói cho bọn họ biết âm thanh vẫn còn tiếp tục, chỉ là bọn họ không nghe được thôi. Lập tức, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ôn Dao khác hẳn lúc trước, thậm chí trong đáy mắt mang theo kinh hãi. Đại Hoàng rống hết một tiếng, tâm tình khoan khoái dễ chịu cúi đầu thân mật cọ cọ vào Ôn Dao, sau đó tùy ý nằm sấp xuống, giống như một hộ vệ trung thành canh giữ bên người bọn họ. "Hiện tại rất an toàn." Nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Ôn Dao một hồi, Cố Thiên Hành nhịn không được dẫn đầu dời ánh mắt đi. Thật sự kỳ quái, hắn lại không dám đối mặt cùng một cô bé! Thấy biểu hiện của Đại Hoàng, Cố Thiên Hành cũng yên lòng, bọn họ một lần nữa ngồi xuống, yên lặng nhét thuốc dinh dưỡng Ôn Dao cho vào trong miệng. Ôn Dao cũng ngồi xếp bằng ở đó, sau đó bắt đầu đào đồ đạc từng kiện từng kiện trong chiếc nhẫn không gian. Các loại thuốc hồi phục, thuốc dinh dưỡng, thuốc trị thương, hoa quả, thịt khô... Thậm chí còn có mấy bộ quần áo tác chiến cùng giày! Một đoàn người Cố Thiên Hành đều sợ ngây người, bọn họ sững sờ, ngẩn người sững sờ nhìn chằm chằm vào động tác của Ôn Dao, nhìn đống đồ đạc chất đống càng lúc càng nhiều phía trước Ôn Dao, thiếu niên tên Lưu Nghị nhịn không được thốt ra: "Em là mèo Đôrêmon à!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]