Chương trước
Chương sau
Trong khoảng thời gian này Ôn Minh có thể nói là bận đến điên rồi, cho dù là các hạng mục xây dựng căn cứ mới, hay tin tức quản lý thành viên mới chuyển vào căn cứ, thậm chí đào được tuần thú sư từ căn cứ Lan Đóa huấn luyện dị thú kia, mỗi một việc đều cần cậu quản, làm cho cậu hận không thể tách làm hai mà làm.
Đúng vậy, sỡ dĩ căn cứ Lan Đóa có thể sử dụng dị thú cấp thấp nghe lời người ta như vậy, nguyên nhân chủ yếu là do có một Tuần Thú Sư tồn tại.
Dị năng của hắn khác với Mạn Toa, tóm lại dị thú cấp thấp trải qua tay của hắn đều sẽ vô cùng nghe lời.
Đã có hắn, trong lòng Ôn Minh có không ít kế hoạch có thể cho vào danh sách quan trọng.
Bây giờ Ôn Dao còn đi theo Thiệu Văn đi khắp nơi đón những người trong căn cứ nhỏ dời vào căn cứ mới, trước trước sau sau bỏ ra hơn một tháng, tuy trong quá trình xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cơ bản đều hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, hơn bốn mươi căn cứ nhỏ trước trước sau sau đều đã chuyển dời vào căn cứ mới, còn lại đúng là một vài căn cứ cỡ trung.
Căn cứ cỡ trung không thể so với căn cứ nhỏ, cũng không phải tất cả căn cứ cỡ trung đều thích hợp chuyển vào, hơn nữa bây giờ xây dựng căn cứ mới còn chưa hoàn thành toàn bộ, không đủ phương tiện chèo chống nhiều nhân khẩu như vậy.
Lúc trước con chó săn biến dị muốn đi theo Ôn Dao kia đã bị Ôn Dao ném vào trong quân đội rồi, Ôn Dao tin rằng binh sĩ sẽ rất thích nó đấy.
Mà lúc này Ôn Dao ngồi trong văn phòng Ôn Minh, chờ anh trai nhà mình nói rõ nguyên nhân tìm mình.
Trên bàn làm việc của Ôn Minh chất đầy các loại văn bản tài liệu, cậu xoa xoa huyệt thái dương ẩn ẩn đau, đổ xuống một lọ thuốc khôi phục tinh thần lực.
Cậu thật sự không ngờ, có một ngày chính mình không phải hao hết tinh thần lực vào chiến đấu, mà bị văn bản tài liệu chất thành chồng làm cho phải dũng não quá độ mà không thể không sử dụng thuốc khôi phục tinh thần lực, cậu cảm thấy mình tình nguyện đối mặt một đoàn Zombie cũng không muốn ngồi trong văn phòng suốt đêm xem văn bản tài liệu nữa!
Có thể thấy trong khoảng thời gian này Ôn Minh đã bị những việc vặt vãnh tàn phá thảm đến mức nào, thậm chí cậu có cảm giác tóc mình đã bạc đi một ít.
Cảm nhận được trong đầu truyền đến từng cơn dịu mát, vẻ mặt Ôn Minh thư giãn không ít, nhưng đáy mắt màu xanh cùng cái cằm toát ra râu ria làm cho cả người cậu lộ ra cảm giác tiều tụy nhiều hơn xưa.
Nhìn em gái ngoan ngoãn khéo léo ngồi trên ghế, sắc mặt Ôn Minh bắt đầu nhu hòa... gần đây cậu thật sự quá bận rồi, đã vài ngày không ăn cơm cùng em gái được rồi.
Ôn Minh vốn hỏi thăm khoảng thời gian này Ôn Dao sinh hoạt như thế nào, lại hỏi thăm tình huống của Tiểu Tiểu, biết được mấy ngày hôm trước Tiểu Tiểu lại tiến cấp rồi, vẻ mặt Ôn Minh lại tốt hơn không ít.
Một tháng trước Mạn Mạn tiến cấp rồi, bây giờ Tiểu Tiểu cũng thế, có chúng ở bên cạnh Dao Dao, cậu càng yên tâm hơn.
"Khục." Tay phải Ôn Minh đặt ở bên miệng ho nhẹ một tiếng, đối với lời mình muốn nói sắp tới có chút không biết nên mở miệng thế nào.

Lại phải làm phiền em gái nữa rồi, tổng cảm thấy mình làm anh trai thế này thật không xứng chức mà, rõ ràng muốn thả em ấy dưới đôi cánh của mình đấy, nhưng bây giờ lại hết lần này đến lần khác để em ấy bôn ba bên ngoài...
Nhìn khuôn mặt Ôn Minh tràn đầy xoắn xuýt, Ôn Dao không mở miệng không được hỏi: "Anh, đến cùng có chuyện gì?"
Ôn Minh thở dài, biết rõ bây giờ người được chọn tốt nhất chính là Ôn Dao, mà thực lực Ôn Dao cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, chính mình xoắn xuýt quả thật quá tẻ nhạt.
"Là như thế này, hai ngày trước bộ phận thông tin nội bộ nhận được vài đoạn tín hiệu cầu cứu, tín hiệu đứt quãng, không thể xác định chính xác vị trí, chỉ có thể vòng ra phạm vi đại khái, chỗ đó là biên giới giữa nước ta với nước N, cách nơi này của chúng ta một khoảng không xa, chính giữa còn cách vài cánh rừng rậm."
"Anh để em đi qua xem?"
Nghe được lời Ôn Minh nói, Ôn Dao lập tức biết được nguyên nhân cậu tìm mình.
Nếu muốn phái những người khác đi điều tra, đi như thế nào cũng là cả vấn đề, cộng thêm khoảng cách giữa cả hai cách vài cánh rừng rầm, một lần đi một lần về tốn không biết bao nhiêu thời gian, hơn nữa còn không đảm bảo được an toàn, ai biết trên đường gặp phải nguy hiểm gì?
Ôn Dao lại khác với lúc trước, có Đại Hoàng, Ôn Dao hoàn toàn có thể đi từ trên không, hơn nữa Ôn Minh cũng biết Thor đưa xe bay cho Ôn Dao, cô đi qua đó có thể nói không mất bao nhiêu thời gian.
Càng quan trọng hơn là, Ôn Dao tìm người rất thuận tiện, cộng thêm thực lực siêu cường, Ôn Dao quả thật là người có một không hai trong nhiệm vụ lần này.
"Được."
Ôn Dao cũng không ghét mấy chuyện này, coi như đi du lịch huấn luyện là được rồi, còn có thể thuận tiện tìm xem có dị thực thích hợp làm thuốc hay không.
Ôn Dao đồng ý xong cũng không kéo dài thời gian, đi một chuyến đến sở nghiên cứu cầm một ít thứ, sau đó sáng sốm hôm sau liền mang theo Đại Hoàng, Tiểu Tiểu, còn có Mạn Mạn xuất phát.
Gần đây tâm tình Đại Hoàng có chút không tốt lắm, đống cỏ kia cùng con rắn ngu xuẩn kia đều tiến cấp cả rồi!
Tuy cấp bậc của nó vẫn cao hơn Mạn Mạn, nhưng Tiểu Tiểu đã vượt qua nó rồi!
Phải biết, trước kia nó tiến cấp nhanh hơn Tiểu Tiểu đấy!
Hoàng đại gia rất không vui, nó cảm thấy mình cũng có thể tiến cấp rồi, nhưng lại không có một chút báo hiệu tiến cấp nào.
Rõ ràng chính mình ăn nhiều tinh thạch như vậy! Còn rất cố gắng tu luyện nữa!

Chẳng lẽ chủ nhân lại lén lút thiên vị cho con rắn ngu ngốc kia?
Tuy trong lòng tràn đầy khó chịu, nhưng Đại Hoàng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bây giờ lúc không có người chủ nhân đều ngồi bên trong cục sắt biết bay kia, đều không muốn ngồi trên người nó rồi, nó không muốn bị thất sủng đi đâu!
Ôn Dao thoải mái dễ chịu ngồi bên trong xe bay, hệ thống trí tuệ nhân tạo đã xác định lộ tuyến, Ôn Dao không cần quan tâm cái gì, hoàn toàn không biết nội tâm Đại Hoàng hoạt động phong phú thế nào. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
So về độ thoải mái dễ chịu, đương nhiên xe bay tốt hơn rồi, vào những lúc không có người, Ôn Dao cũng không muốn ủy khuất chính mình.
Tốc độ xe bay rất nhanh, cái này vẫn là vì chiếu cố Đại Hoàng nên thả chậm tốc độ, chỉ hai giờ đã gần đến chỗ mục tiêu.
"Đã đến chỗ mục tiêu."
Xe bay ngừng lại, lơ lửng ở giữa không trung, trong xe truyền đến âm thanh điện tử.
Ôn Dao mở cửa xe, nhảy lên lưng Đại Hoàng, sau đó thu xe bay vào.
Cảm nhận được trên lưng sức nặng hầu như có thể xem nhẹ kia, cảm xúc tích tụ trong lòng Đại Hoàng cũng tốt thêm vài phần.
Hừ, nhanh thì sao, cuối cùng còn không phải cần nhờ Hoàng đại gia nó sao, tất cả nói lên nó không thể nào thất sủng được đâu đấy!
Ôn Dao vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, cảm thấy cảm xúc sủng vật nhà mình có chút kỳ quái, nhưng thấy Đại Hoàng lại lên tinh thần khôi phục bộ dạng trước kia, Ôn Dao cũng liền buông tha.
Sủng vật cũng có bí mật và cảm xúc nhỏ riêng của mình, với tư cách một chủ nhân hợp cách, phải cho chúng không gian của chính mình!
Ôn Minh cho phạm vi rất lớn, tìm người cũng không dễ dàng cho lắm, Ôn Dao quyết định đi về nơi bắt mắt nhất bắt đầu đi tìm, ở một vùng lớn kiến trúc nhân loại cách đó không xa.
Dưới sự ra hiệu của Ôn Dao, Đại Hoàng đáp xuống gần vùng kiến trúc kia.
Một lần nữa giẫm lên mặt đất, đầu tiên Ôn Dao trải rộng tinh thần lực ra toàn diện, cũng không phát hiện ra bất cứ tinh thần lực chấn động nào, nhưng khi Ôn Dao tùy ý đi dạo gần đó một vòng, Ôn Dao phát hiện có mấy chỗ có dấu vết hoạt động của con người, qua phán đoán sơ bộ, ít nhất một tuần trước đã có người đi qua đây.
Người để lại những dấu vết này... chính là người mình muốn tìm sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.