Chương trước
Chương sau
Thời điểm Ôn Dao bọn họ trở về căn cứ, căn cứ vốn đã người đi nhà trống, đa phần người để ý chuyện biết căn cứ gặp chuyện không may đã chạy khỏi căn cứ trước tiên, còn lại những người chưa chạy đều là người bình thường.
Lúc ấy một trong bốn binh sĩ bị Ôn Dao bỏ lại trong hẻm nhỏ đang đứng ở cổng Nam lo lắng chờ đợi, khi nhìn thấy một đoàn người Ôn Dao mới yên lòng trở lại.
"Làm sao vậy?"
Thiệu Văn nhảy xuống xe, đi đến hỏi binh sĩ trước mặt.
"Đa phần người trong căn cứ đã đi hết, chỉ còn lại không đến một trăm người, hơn nữa bọn hắn..."
"Bọn hắn làm sao?"
Trên mặt binh sĩ lộ vẻ phẫn nộ, há to miệng, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể nói: "Đội trưởng, cô đi theo tôi sẽ biết."
Đợi Thiệu Văn nhìn thấy một đám người quần áo rách rưới tả tơi tụ tập trên quảng trường, mình đầy thương tích, ánh mắt chết lặng, cô mới biết tại sao lúc ấy binh sĩ muốn nói lại thôi.
Dựa theo bọn họ nói, lúc ấy sau khi Ôn Dao rời đi, bọn hắn chờ đợi tại chỗ không rời khỏi. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Sau đó, trên con đường gần đó vốn yên tĩnh không người bắt đầu xuất hiện tiếng ồn ào hỗn loạn, rất nhiều người vì tranh giành đồ đạc mà đánh nhau, còn có người lật tung tìm độ đạc trong những căn nhà gần đó.
Bọn họ trông coi một chiếc xe, tự nhiên cũng bị trở thành mục tiêu.
Chỉ có điều bọn họ không phải người bình thường, cộng thêm vũ khí trong tay, coi như gặp phải dị năng giả cấp thấp cũng có sức lực đánh một trận, tự nhiên đánh những người kia trở về.
Bọn hhọ bắt người tra hỏi một phen, cũng không có được tin tức tình báo chính xác, nhưng ít nhất biết rõ cao tầng căn cứ này dường như đã xảy ra chuyện, hơn nữa đa phần cao thủ trong căn cứ đều bị phái ra ngoài, cũng không có ai quản lý, lòng người cả căn cứ đều bàng hoàng, thậm chí có người nổi lên tâm tư chạy trốn.
Bởi vậy vào lúc người đầu tiên nổi lên tâm tư cũng thay đổi bằng hành động, sau đó càng nhiều người bắt đầu học theo, cũng tạo thành cục diện như vậy.
Bọn họ hoài nghi có phải Ôn Dao đã làm gì đó rồi hay không, nhưng lúc ấy bọn họ không liên lạc được với Ôn Dao, không biết phải làm gì, cuối cùng bốn người bàn bạc với nhau, quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Bọn họ đi ra khỏi vị trí, vì tránh gặp phiền toái, thậm chí không lái chiếc xe đã đoạt trước đó.

Sau đó bọn họ phát hiện có vài người bị nhốt trong phòng, cả người bọn hắn đầy vết thương, ánh mắt ngốc trệ, không có bất kỳ phản ứng với binh sĩ đến.
Các binh sĩ thấy một màn như vậy oán giận vô cùng, việc này có đôi khi gặp được ở tận thế sơ kỳ, nhưng từ khi các căn cứ lớn đưa ra các quy phạm, sau này những hiện tưởng này trên cơ bản đều bị quét sạch. truyện được đăng tại wattad: hongtrang301
Tuy ngay từ đầu Thiệu Văn và Ôn Dao đã nhắc đến loại hiện tượng này, nhưng khi bọn họ tận mắt nhìn thấy, trong tận đáy lòng dâng lên ngọn lửa giận không cách nào dập tắt được.
Bọn họ lại tìm những người đồng cảnh ngộ ở các nơi nới, sau đó nhóm binh sĩ ở cùng Đại Hoàng bên ngoài phát hiện căn cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn đã tiến vào căn cứ, hai nhóm người tụ họp và đem những người này tụ tập lại.
Hơn nữa lúc ấy còn bắt lại một ít người chạy ra căn cứ, chờ Thiệu Văn trở về xử lý như thế nào.
"Đội trưởng, muốn sắp xếp bọn hắn như thế nào?"
Thiệu Văn nhìn nhóm người này cũng có chút đau đầu, những người này đã gặp phải cảnh ngộ áp bức và tra tấn mà bọn họ khó có thể tưởng tượng được, cho dù trên tinh thần hay thân thể, nói thật cô cũng đồng tình với bọn hắn.
Nhưng trạng thái những người này quá mức nghiêm trọng, Thiệu Văn cũng không xác định bọn hắn có thể chuyển biến tốt đẹp được hay không, nếu bọn hắn vẫn cứ luôn như thế, căn cứ mới cũng không nuôi người rảnh rỗi.
Thiệu Văn vuốt vuốt huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: "Trước tìm nơi sắp xếp cho bọn hắn ở tạm, chuẩn bị một ít đồ ăn cho bọn hắn, đồ ăn thì cậu cứ đi tìm Dao Dao."
Cô nhớ rõ Dao Dao đã từng nới với cô Ôn Dao đang giữ đa phần vật tư của căn cứ này, trước lấy dùng tạm, dù sao bọn họ cũng không có cách này duy nhất một lần mang hết tất cả mọi người trở về.
Mặc dù sau đó, Thiệu Văn lại đi cùng Ôn Dao đến đại viện kia, thấy người đàn ông bị Ôn Dao làm trọng thương kia.
Lúc này hắn đã tỉnh lại, nhưng cả người bủn rủn vô lực, dị năng cũng không thể sử dụng, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ hung hăng trừng Ôn Dao.
"Hừ, ngược lại tôi thật không ngờ, một đứa bé lại có thực lực như vậy."
Hắn lại nhìn sang Thiệu Văn, Xùy~~ cười một tiếng: "Ngược lại không nghĩ đến cô có thể còn sống trở về, lần này do tôi thất sách, các người không phải đã biết rõ tình huống nơi này, nên mới cố ý đến?"
Thiệu Văn chẳng muốn nói nhảm cùng hắn, đa phần dị năng giả có thực lực cao của căn cứ này đã chết, tuy cao tầng quản lý đã chạy không ít, nhưng chuyện này không trọng yếu, chỉ cần có người trước mắt này đã đủ rồi, những thứ khác để Ôn Minh lo là được.

Thiệu Văn vì phòng ngừa vạn nhất, tiêm thuốc hôn mê cho đối phương, quyết định mang theo hắn trực tiếp trở về căn cứ mới.
"Dao Dao, lại nói chuyện này cũng thật nghiêm trọng, có thể không coi vào đâu lừa dối ở căn cứ Hoa Nam lâu như vậy, nói không chừng bên trong còn có ẩn tình khác, bây giờ tôi phải trở về báo cáo kỹ càng tình huống nơi đây."
"Ừm."
Ôn Dao gật gật đầu, chờ Thiệu Văn nói câu kế tiếp.
"Cho nên, chuyện ở đây có khả năng phải cần em tọa trấn rồi. Đương nhiên, cũng không có quá nhiều chuyện, em chỉ cần nhìn những người nơi này, đừng để bọn họ phạm sai lầm là được rồi."
Lần này Thiệu Văn đi ra mang theo quá ít người, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy.
Còn một vài binh sĩ bị thương nặng cần cùng cô trở về tiếp nhận thêm một bước trị liệu, cho nên người được chọn tốt nhất ở lại đây cũng chỉ có Ôn Dao mà thôi.
"Có thể."
Có được câu trả lời khẳng định của Ôn Dao, Thiệu Văn ngựa không dừng vó dẫn người trở về căn cứ mới, chỉ để lại không đến ba mươi binh sĩ ở lại căn cứ cùng Ôn Dao.
Chạng vạng tối ngày hôm sau, hơn mười chiếc xe tải quân đội quy mô lớn lái vào căn cứ, rạng sáng ngày thứ ba mang theo tất cả mọi người rời khỏi căn cứ.
Những người được cứu kia trên đường đi đều rất lặng yên, bảo làm gì thì làm đó, chưa bao giờ phản bác một lời, cũng không tò mò đối với việc mình đến căn cứ mới, đối với bọn hắn mà nói, dường như đi đâu cũng như nhau.
Lúc này sự kiện này dẫn đến sự coi trọng của căn cứ Hoa Nam, Ôn Minh làm báo cáo phân tích kỹ lưỡng gửi cho Tề Cảnh Huy, sau đó Tề Cảnh Huy bắt đầu sai người điều tra, cuối cùng phát hiện sở dĩ có thể giấu diếm lâu như vậy, ngoại trừ đối phương cẩn thận chú ý bên ngoài, còn có một nguyên nhân, chính là người căn cứ Hoa Nam phái đi đưa vật tư lén lút tiếp nhận hối lộ của đối phương, có một ít chương trình kiểm tra tất yếu bị giản lược rồi.
Tề Cảnh Huy dùng thủ đoạn lôi đình thanh lý xử trí không ít người, đồng thời thông báo với mấy căn cứ lớn khác, liên hợp bắt đầu phúc tra các căn cứ nhỏ trên cả nước, không nghĩ đến lại phát hiện một vài sự kiện cùng loại.
Dù sao núi cao hoàng đế xa, đặc biệt là một ít căn cứ nhỏ, cho dù bên ngoài thuộc quyền quản lý của căn cứ lớn, nhưng đã xuất hiện không ít "Thổ hoàng đế" .
Có vài nơi bên ngoài che dấu chiếm quyền, có vài nơi căn cứ trưởng bị quyền thế mê loạn mắt, vi phạm điều lệ chế độ trung ương ban bố... chỗ nào cũng có, loại chuyện ngoài nóng trong lạnh này có thể nói chọc tức người ra mặt.
Bởi vậy, bọn họ ra mệnh lệnh mới mấy căn cứ lớn nhanh chóng xây dựng mở rộng, mau chóng dời người trong mấy căn cứ nhỏ vào căn cứ lớn để tiến hành thống nhất quản lý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.