Ôn Dao thắt thân thể thật dài của Tiểu Tiểu thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp, nghe vậy nhẹ gật đầu: "Đúng là không đúng." Thiệu Văn biết rõ Ôn Dao còn có dị năng hệ tinh thần, giống như có thể điều tra được rất xa, cô vội vàng hỏi thăm: "Dao Dao, em phát hiện cái gì?" Phát hiện cái gì à... Cái này không dễ hình dung cho lắm. Ôn Dao cúi đầu tổ chức lại từ ngữ, ngẩng đầu lên nói: "Nhà cửa đi ngang qua cũng không có vấn đề gì, nhưng một vài nhà cửa xa hơn có hai loại người." "Hai loại người? Có ý gì?" Thiệu Văn không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Ôn Dao. "Nói đơn giản, nô ɭệ cùng chủ nhân." Nô ɭệ cùng chủ nhân?? Thiệu Văn linh quang lóe lên, lập tức suy đoán được cái gì, sắc mặt cô lập tức trở nên rất khó coi. "Dao Dao, em nói người nơi này ỷ vào thực lực bắt người bình thường làm nô dịch?" Thấy Ôn Dao gật đầu, mặt Thiệu Văn âm trầm xuống. Người có dị năng hoặc dị năng giả cấp cao ỷ vào thực lực bắt người bình thường và dị năng giả cấp thấp làm nô dịch, chuyện như vậy thật ra đều xảy ra ở rất nhiều căn cứ nhỏ. Nếu không có trung ương kịp thời điều tiết khống chế, không có quân đội trấn áp, không thể không nói toàn bộ xã hội đều sẽ biến thành như vậy. Lúc ấy bọn hắn chỉnh đốn căn cứ nhỏ, đã gặp tình huống như vậy nhiều lần, trong tận thế trật tự sụp đổ, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể giữ vững điểm mấu chốt đạo đức, hơn nữa vì sinh tồn mà từ bỏ nguyên tắc, thậm chí nước chảy bèo trôi, phóng thích bóng tối trong đáy lòng. Chỉ cần bọn hắn có ghi chép trong hồ sơ căn cứ, cơ bản đều đã chỉnh đốn qua, không ít căn cứ lớn phái người đến quản lý, không nghĩ đến căn cứ này tro tàn lại cháy rồi. "Vì sao căn cứ Hoa Nam không phát hiện cái gì không ổn?" Chân mày Thiệu Văn nhíu chặt, nhưng rất nhanh cô kịp phản ứng, căn cứ này cách căn cứ Hoa Nam quá xa, căn cứ Hoa Nam cơ bản không có bao nhiêu tâm tư đặt lên căn cứ nhỏ thế này, cho dù phái người tặng đồ cũng che dấu rất tốt, cộng thêm lòng người khó dò, thậm chí bọn họ không biết có phải bởi vì nguyên nhân lợi ích mà cố ý giấu diếm hay không. "Nói như vậy, bọn họ tuyệt đối không muốn chuyển vào căn cứ mới, như vậy bọn hắn nhất định nghĩ cách đối phó chúng ta..." Thiệu Văn trầm tư, cô lấy ra chiếc máy truyền tin trong ba lô, thử liên lạc với người bên ngoài nhưng phát hiện căn bản không có bất cứ tín hiệu gì.
Vẻ mặt Thiệu Văn biểu lộ quả nhiên là thế: "Trong căn cứ có khả năng thả thứ gì đó gây trở ngại tín hiệu, chúng ta tạm thời không liên lạc được với người bên ngoài, không biết đêm nay những người này sẽ có động tác thế nào..." "Có Đại Hoàng." Ôn Dao vừa đào móc chức năng mới của Tiểu Tiểu vừa nhàn nhạt nói, có Đại Hoàng ở đằng kia, những người bên ngoài kia không thể nói an toàn hơn bọn họ. "Quanh đây đều là dị năng giả, hơn ba mươi người, đã bao vây chúng ta, ừm... khoảng cấp bốn cấp năm." Ôn Dao tuôn ra tin tức làm cho Thiệu Văn giật giật khóe miệng, thật đúng là để mắt đến bọn họ, sớm biết như vậy cô nên đem toàn bộ đội ngũ mình đến, nhiều binh sĩ bình thường như vậy ở đây đúng là nương tay quá mà! "Đêm nay bọn hắn sẽ hành động?!" Ôn Dao nhún vai: "Cũng không nói gì." Trước đó Ôn Dao đã phóng thích tinh thần lực tra xét chung quanh một lần, cũng thoáng nghe lén những dị năng giả kia nói chuyện, nhưng chỉ là một ít chuyện nhàm chán, căn bản không liên quan đến trọng điểm gì cả, thậm chí không nhắc đến một vài chỗ không đúng nào, cứ như bọn họ vốn ở đây. Ôn Dao cảm thấy, bọn hắn nhất định đã được dặn dò, không được nói lung tung. Ôn Dao phóng thích tinh thần lực đến mức lớn nhất, bây giờ tinh thần lực của Ôn Dao còn không bao trùm toàn bộ căn cứ, cũng không phát hiện Tống Huy đưa bọn họ đến đây, cho nên tự nhiên cũng không biết kế hoạch cụ thể của bọn hắn Thiệu Văn sắp xếp xong binh sĩ gác đêm, bảo tất cả mọi người cảnh giác một chút, tuy cô biết có Ôn Dao ở đây sẽ là người đầu tiên phát hiện động tĩnh của đối phương, nhưng cũng không thể toàn bộ đều nhờ vào em ấy, nên làm vẫn cần phải làm. Mà ở trong một tòa nhà nhỏ ở bên ngoài phạm vi căn cứ, Tống Huy đang báo cáo tình huống với một người đàn ông ngồi ở chủ vị. Hắn cúi người, vẻ mặt rất cung kính: "... Bọn hắn không ăn đồ ăn chúng ta chuẩn bị, cũng không ở nơi chúng ta chuẩn bị trước, cuối cùng dọn ra chỗ ở khá là vội vàng, rất nhiều chuyện cũng không kịp làm." Người đàn ông cấp trên kia nhìn có vẻ hơn ba mươi tuổi, mũi cao môi mỏng, mặt mày mang theo lạnh lệ (rét lạnh + tàn ác). Hắn chăm chú lắng nghe lời Tống Huy nói, ngón tay từng phát từng phát gõ trên lan can, dường như đang suy nghĩ điều gì. Tống Huy nói xong, nhưng người đàn ông cấp trên không mở miệng, từng tiếng gõ có quy luật vang vọng trong phòng, những người khác ở trong phòng dường như càng cúi đầu thấp hơn, mà đầu Tống Huy càng đầy mồ hôi, quần áo sau lưng đều đã ướt đẫm. Hắn không dám đưa tay chà lau, trong lòng chỉ mặc niệm: bọn hắn không mắc mưu cũng không liên quan đến hắn! Hắn cũng không thể bắt buộc bọn hắn mà! Người đàn ông cười xùy một tiếng: "Xem ra người đến lần này không dễ lừa gạt!" Trước kia cũng có người đến vận chuyển vật tư mấy lần, đến rồi liền đi, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, vốn cho rằng đám bọn họ có thể lừa dối mãi như vậy, không nghĩ đến nhanh như vậy đã muốn xây dựng căn cứ lớn chính thức ở gần đây rồi. Càng quan trọng hơn là, lại bảo bọn hắn đều chuyển vào.
"Lão đại, chúng ta muốn hay không..." Có người làm động tác cắt cổ, hỏi thăm có cần gϊếŧ người diệt khẩu hay chăng. "Ngu xuẩn, chúng ta không biết năng lực của bọn hắn, cũng không biết bọn hắn có phải có phương thức thông tin gì khác hay không, có phải có dị năng kỳ lạ gì không, đến lúc đó đánh rắn động cỏ cũng không phải chỉ là mấy người này." Người bị chửi bị cười mỉa mai, rụt cổ không dám nói nữa. "Lão đại, bọn họ không phải phát hiện ra cái gì chứ, bên ngoài còn giữ lại người." Thiệu Văn không biết đối phương sớm đã biết rõ bọn hắn lưu lại người bên ngoài, vào lúc nhận được tin tức của Ôn Minh, bên ngoài đã có người giám thị, chỉ có điều lúc ấy Ôn Dao không chú ý đến, dù sao ai không có việc gì cả ngày phóng thích tinh thần lực, nào có ngàn ngày đề phòng trộm cướp sao? "Tôi cảm thấy có lẽ không đâu, có khả năng bọn hắn cẩn thận hơn thôi?" "Chúng ta đã sớm chuẩn bị nhiều lần, có lẽ bọn hắn không phát hiện được gì đâu..." Trong phòng mấy người nhỏ giọng thảo luận, có người khó hiểu hỏi: "Lão đại, tôi không hiểu, tại sao chúng ta lại phải chạy đến nơi này bàn bạc, căn phòng này cũng quá rách nát rồi." Nhà cửa bên ngoài đừng nói kém hơn bên trong, chủ yếu không có điện! Bây giờ bọn hắn còn phải đốt đèn đây này! Người đàn ông liếc nhìn người nói chuyện: "Đã nói không biết bọn hắn có người có dị năng kỳ quái, nếu có cường hóa thính lực hoặc tinh thần lực điều tra hiếm có thì sao, mày nghĩ lại xem có phải lúc đó chúng ta trực tiếp bại lộ rồi không?" "Nào có trùng hợp như vậy..." Người nói chuyện dưới ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngậm miệng luôn. "Lão đại, đến cùng nhóm người này phải làm gì?" Cái này cũng không được cái kia cũng không được, chẳng lẽ bọn hắn thật sự phải chuyển đến căn cứ mới gì đó sao? Bọn hắn cũng không tin lão đại sẽ bằng lòng khuất phục người khác. "Biết rõ heo chết thì làm sao?" Tất cả mọi người dời mắt đi, không dám lên tiếng, không phải nói bọn hắn ngu xuẩn sao, nếu không phải thật sự đánh không lại đối phương, hơn nữa e ngại thủ đoạn của hắn, thực cho rằng bọn hắn bằng lòng ăn nói khép nép như vậy à? Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Có biết một câu thành ngữ gọi là mượn đao gϊếŧ người..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]