Chương trước
Chương sau
Nói là ngọn núi nhỏ, thế nhưng phạm vi này cũng không nhỏ đâu, nói như vậy bọn họ cần phải xây dựng tường vây càng dài hơn, không chỉ tăng lớn lượng công việc, đối với công tác bảo an cũng khiêu chiến không nhỏ, Mục Kiến Trung cảm thấy hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy.
"Ngọn núi này tôi có sắp xếp rồi, ông cứ giữ nó lại là được, hơn nữa phải quy hoạch nó vào quân khu."
Kế hoạch của Ôn Minh muốn đem cả ngọn núi kia trở thành địa bàn huấn luyện quân đoàn dị thú của cậu!
Đúng vậy, lần này đến đây Ôn Minh cũng dẫn theo đoàn kỵ binh sói kia, dù sao Lôi Điện Lang Vương là dị thú của cậu, tự nhiên đàn sói cũng đi theo cậu đến đây rồi.
Tuy trước mắt đội ngũ này còn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng Ôn Minh tin tưởng đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hơn nữa địa khu căn cứ mới này có thảm thực vật tươi tốt như vậy, dị thú cũng nhiều loại, Ôn Minh đã có kế hoạch sau khi căn cứ ổn định liền đi xem thử có thể bắt được một ít dị thú thực lực mạnh trở về hay không.
Ôn Minh cũng không báo cho Mục Kiến Trung cách nghĩ của mình, Mục Kiến Trung cũng chỉ có thể suy đoán có khả năng liên quan đến huấn luyện binh sĩ, những chuyện này đều liên quan đến cơ mật, không phải vấn đề hắn có thể tiếp xúc.
Bởi vậy hắn không nói thêm lời nào nữa, mà chỉ vào vị trí cự tùng: "Thế cây này thì sao?"
Trong kế hoạch của Mục Kiến Trung dùng cự tùng biến dị kia làm tùng canh cổng đấy, nếu đặt bên trong tường vây như vậy, tác dụng của nó thoáng chốc đã suy yếu không ít.
Hơn nữa dù nói thế nào cũng là thực vật biến dị có lực sát thương rất mạnh, ai biết một ngày nào đó có mất khống chế hay không?
Ôn Minh trầm mặc, cậu nên giải thích thế nào đây, em gái nói cùng cậu cây cự tùng biến dị cậu đặt tên là Trường Thanh kia còn rất yêu thích con người đấy! Hơn nữa rất hoài niệm cuộc sống trước kia, nếu đặt nó một mình bên ngoài tường vây căn cứ, đây không phải làm rét lạnh lòng người ta sao!
"Cái này tôi... cũng có cách nghĩ khác, ông cứ dựa vào phạm vi này làm là được."
Tuy Mục Kiến Trung tò mò, nhưng cũng biết mình chỉ là người quy hoạch giai đoạn trước, chính thức đánh nhịp quyết định chính là người trẻ tuổi trước mặt này—— cho dù cậu chỉ mới ngoài hai mươi mà thôi.
Hai người lại thảo luận thêm một vài vấn đề khác, sau đó Mục Kiến Trung mang theo bản đồ cùng học trò của mình đi ra ngoài.
Thời gian của hắn cũng không nhiều, tuy trước đó đã làm quy hoạch đơn giản, nhưng trong quá trình binh sĩ thanh lý thành phố, không ngừng phát hiện vấn đề, cộng thêm Ôn Minh muốn mở rộng phạm vi căn cứ, không ít thức còn phải bỏ rồi suy xét lại lần nữa.

Hắn quyết định hai ngày này phải tăng thêm giờ làm việc, trong thời gian ngắn nhất giải quyết trọn chuyện này!
Mục Kiến Trung vẫn rất đáng tin cậy đấy, sau khi dẫn theo học trò nhịn suốt hai ngày hai đêm, hắn đã đem phương án hoàn chỉnh đưa đến tay Ôn Minh.
Bây giờ bọn Ôn Minh đa phần mọi người đều tạm thời ở trong một tòa chung cư cách công viên có cự tùng không xa, công việc thanh lý thành phố vẫn còn chưa xong, đa phần mọi người đi ra ngoài chưa trở về, chỉ còn lại nghiên cứu viên "thân kiều thể nhược" và binh sĩ huấn luyện.
Ôn Minh không có ý kiến quá lớn với phương án của Mục Kiến Trung, chỉ đưa ra mấy nơi cần cải tiến, sau đó bắt đầu thảo luận với hắn phương án áp dụng cụ thể.
La Mã không phải một ngày có thể xây dựng thành đấy, căn cứ cũng vậy, việc cần làm của bọn hắn rất nhiều.
Đợi Mục Kiến Trung rời đi, sắc trời đã không còn sớm, Ôn Minh quan sát ánh bình minh phía tây, phát hiện Ôn Dao vẫn chưa về.
Lúc trước cậu đã đề cập qua với em gái về chuyện bắt dị thú, còn nói nếu có thể thì bắt một ít chim biến dị, dị thú chạy dưới đất còn dễ tìm, loài chim bay thật khó tìm.
Sau đó em gái nói với cậu muốn đi chung quanh núi rừng nhìn xem, còn thuận tiện mang theo Trường Phong.
Trời đang chuẩn bị âm u, có thể Ôn Dao còn chưa trở về, Ôn Minh nhịn không được suy đoán có phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không.
Lập tức những binh sĩ thanh lý thành phố lục đục loe ngoe kéo về đơn vị, thậm chí Lâm Khê và Hạ Y Huyên bọn họ đều đã trở về rồi, thế mà Ôn Dao còn không thấy bóng dáng.
Ngay vào lúc Ôn Minh suy nghĩ có nên phái người đi ra tìm hay không, xa xa trên bầu trời xuất hiện hai chấm đen, tốc độ chấm đen rất nhanh, trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mắt Ôn Minh —— đúng là Trường Phong và Đại Hoàng cõng Ôn Dao trên lưng, mà móng vuốt của Trường Phong còn nắm một bồn nước lớn, trong ngực Ôn Dao cũng đang ôm thứ gì đó.
Đợi đến khi Trường Phong đáp xuống đất, Hạ Y Huyên đứng bên người Ôn Minh liền tò mò đi lên phía trước nhìn xem, phát hiện trong bồn nước là một đống nhánh cây cỏ dại dày đặc: "Dao Dao, các người đi làm gì thế? Trong này đựng thứ gì vậy?"
Hạ Y Huyên cũng không nhận ra em họ nhà mình đi ra ngoài một chuyến chỉ là hái cỏ dại, cô vừa hỏi vừa đưa tay đẩy lớp cỏ dại đắp ở trên nhất ra, thình lình phát hiện vên dưới là một tổ chim làm bằng cành khô, mà bên trong tổ chim xếp đặt ngay ngắn vài trứng chim lớn nhỏ không đều, hoa văn khác nhau!
"Dao Dao! Em lấy cái này ở đâu ra thế? Không phải gom hết tất cả tổ chim ở đây rồi đó chứ!"
Ôn Dao trợn trắng mắt liếc nhìn Hạ Y Huyên, Ôn Dao không trả lời vấn đề của cô, mà đưa ba lô trong lồng ngực kín đáo nhét cho Ôn Minh.

Ôn Minh nhìn thấy một ổ trứng chim kia cũng lắp bắp kinh hãi, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe, không đợi cậu cẩn thận suy nghĩ, lại bị Ôn Dao nhét ba lô vào trong ngực.
Cảm nhận hình dạng của thứ trong ba lô, trong lòng Ôn Minh đã có một suy đoán, kéo khóa ba lô ra xem xét, bên trong quả nhiên có mấy quả trứng, hơn nữa ÔN Dao còn sợ bị vỡ, còn nhét đầy cỏ xanh và nhánh cây vào.
"Dao Dao, cái này..."
Ôn Minh cảm thấy cuống họng khô khô chát chát, thậm chí không biết nên nói cái gì, cậu chỉ thuận miệng nói ý nghĩ của mình với em gái, không nghĩ đến em ấy chỉ dùng một ngày thời gian đã mang đến cho mình một kinh hỉ lớn như vậy.
Mà Hạ Y Huyên bên kia vẫn còn kiên nhẫn quấy rối Ôn Dao: "Dao Dao, em bắt nhiều em bé của người ta mang về căn cứ như vậy, cha mẹ bọn chúng sẽ không tìm em liều mạng đấy chứ? Cái này hình như không phải cùng một loài chim, em đào bao nhiêu tổ chim thế?"
Hạ Y Huyên không khỏi suy đoán những chim bố chim mẹ kia sẽ không đến gây phiền toái cho căn cứ đấy chứ, nếu bọn chúng đến thì bọn họ phải làm gì đây.
Về phần có nên đem trả trứng chim lại hay không?
Đều đã mang về, nào có đạo lý trả về chứ?
Nhưng Hạ Y Huyên còn không biết Ôn Dao mang nhiều trứng chim về căn cứ như vậy là để làm gì, còn tưởng rằng Ôn Dao muốn ăn trứng chim đấy.
"Không có việc gì, chúng sẽ không tìm tới."
Ôn Dao vô tình nói ra, những trứng chim này đều là Ôn Dao dùng thủ đoạn "hợp lý" có được, xem như là đổi với chim bố chim mẹ kia, đều là chim biến dị, tinh hạch hay tinh thạch đều có lực hấp dẫn quá lớn với bọn chúng.
Nhưng nguyên nhân đổi cơ bản đều là một vài ổ chim thôi, hơn nữa chỉ nguyện ý đổi những quả trứng có lực sinh mệnh yếu ớt.
Ôn Dao đối với việc này cũng không thèm để ý, cho dù lực sinh mệnh yếu, bọn họ có dị năng giả trị liệu, tinh thạch cũng không ít, cảm thấy có thể nuôi sống được đấy!
Còn có mấy quả đặc thù chính là Ôn Dao cứu trong miệng dị thú khác, lúc ấy mẹ chim chết cách đó không xa, mấy quả trứng chim này thiếu chút nữa đã bị một sinh vật lông nhung kỳ quái ăn hết, bị Ôn Dao tình cờ bắt gặp cứu được.
Con chim mẹ kia lớn lên còn rất xinh đẹp đấy, lông vũ đặc biệt diễm lệ, Ôn Dao nghĩ cho dù không có năng lực gì, giá trị nhan sắc cao cũng không tồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.