Trải qua kiểm an và mặc đồ phòng hộ vào, sau đó bọn người Ôn Dao mới được phép tiến vào phòng cách ly. Tinh thần lực Ôn Dao đảo qua người bị cố định trên giường, phát hiện trong cơ thể người này sớm đã thủng lỗ chỗ, bây giờ chỉ còn lại một ngụm hơi tàn. Nghiên cứu viên bên người vẫn còn giải thích tình huống bệnh nhân: "Đây là người bị nghiêm trọng nhất trước mắt, ba người trước đó cũng có tình huống tương tự đã bị chết rồi, chúng tôi suy nghĩ không ít biện pháp, dù cho muốn lợi dụng giải phẫu lấy kiến tuyết trong cơ thể ra cũng không được, bởi vì động tác của chúng cực kỳ linh hoạt, bên trong cơ thể con người có thể tùy ý chạy nhảy, nếu không cố định bệnh nhân như thế, ngược lại gia tăng tốc độ tử vong của bệnh nhân." Bây giờ những loại thuốc đang có đều không có tác dụng với kiến tuyết, chúng không sợ lạnh, không sợ nóng, thậm chí còn tiếp tục đẻ trứng trong cơ thể con người, đem cơ thể con người trở thành sào huyệt của chúng. Ngược lại Ôn Dao có thể lợi dụng tinh thần lực khống chế những con kiến tuyết trong cơ thể khiến chúng nó đi ra, hoặc nghiền nát tinh thần lực của bọn nó. Nhưng... Ôn Dao nhìn Tang Lan cúi đầu trầm tư bên kia, không mở miệng nói chuyện. Ôn Dao chưa bao giờ cho rằng mình là chúa cứu thế, cũng không cho rằng dựa vào một mình mình có thể cứu vớt toàn bộ thế giới, chấm dứt tận thế này. Cho tới bây giờ, Ôn Dao làm mọi chuyện đều thuận theo tâm ý của mình, nếu có thể, Ôn Dao cũng không hy vọng căn cứ Hoa Nam ỷ lại mọi thứ vào mình. Nếu mọi chuyện cần thiết đều chỉ có Ôn Dao mới có thể giải quyết, Ôn Dao cảm thấy thế giới này vẫn nhanh chóng hủy diệt được rồi, cho dù thời đại nào, cho dù sùng bái chủ nghĩa anh hùng cá nhân, cũng sẽ không có một anh hùng mà thôi. Thời đại phát triển không phải dựa vào một người, mà dựa vào sự cố gắng của tất cả mọi người. Ôn Dao nhớ rõ có câu cổ ngữ Hoa Quốc nói như thế kia mà? Nhất chi độc tú bất thị xuân, bách hoa tề phóng xuân mãn viên (Nghĩa: Một cành siêu quần xuất chúng không phải xuân, trăm hoa đua nở xuân cả vườn) Tang Lan từ bên trong màn hình có thể nhìn thấy tình huống cô bản trong cơ thể con người, cô nghĩ nghĩ, yêu cầu một con dao phẫu thuật, sau đó nhấc một góc áo của người bệnh trên giường, ở phần bụng của hắn vạch ra một đường vết thương sâu. Hắn gầy như que củi, trong thân thể căn bản không có bao nhiêu mỡ thừa, dù cho bị dao phẫu thuật cắt ra cũng không có bao nhiêu máu chảy ra. Vài giáo sư đi theo Ôn Dao các cô có chút bạo động, nếu Ôn Dao ra tay thì cũng thôi đi, một con nhóc không biết từ đâu xuất hiện ngay cả một tiếng cũng không kêu ra đã động dao rồi! Có một người muốn tiến lên, lại bị đồng bạn bên cạnh kéo lại, hắn đưa mắt liếc nhìn về phía Ôn Dao, ra hiệu đừng hành động thiếu suy nghĩ. Lại nói tiếp bọn hắn cho đến bây giờ cũng không có phương pháp nào tốt, các cô đã theo mệnh lệnh tư lệnh Tề đến đây, chính là còn nước còn tát, dù sao nếu thật sự xảy ra chuyện gì cũng không phải trách nhiệm của bọn hắn. Tang Lan không để ý người bên cạnh bạo động, sau khi vạch một đường trên bụng đối phương, cô đưa tay trái của mình ra, dùng dao phẫu thuật một lần nữa cắt một đường trong lòng bàn tay của mình! Tay trái Tang Lan nắm chặt, từng giọt máu tươi từ giữa không trung nhỏ xuống, rơi vào miệng vết thương của bệnh nhân trên giường.
Người chung quanh cũng không biết cô đang làm cái gì, Hạ Y Huyên càng nhịn không được co rút khóe miệng. Khó trách sắc mặt tái nhợt thành như vậy, không có việc gì cứ thích lấy máu như thế, cho dù thức ăn trường quân đội có đầy đủ cũng dưỡng không nổi à! Miệng vết thương đã bị máu đỏ tươi bao trùm, không bao lâu, cả người bệnh nhân bắt đầu run rẩy... trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy thống khổ, nghiên cứu viên kịp thời cầm đồ đạc đến ngăn chặn. Nếu không phải bị cố định trên giường, chỉ sợ lúc này sớm đã giãy dụa văng ra. "Xem! Đó là cái gì?!" Mọi người phát ra tiếng đều nhìn chằm chằm vào một chỗ, chỉ thấy trong màn hình những điểm đại diện bóng dáng kiến tuyết đang điên cuồng hội tụ về phía miệng vết thương, mạnh mẽ đâm tới trong người. Không bao lâu, phần bụng miệng vết thương bắt đầu có thứ gì đó từ từ xông ra, tập trung nhìn vào, thật sự là những con kiến tuyết ẩn nấp bên trong cơ thể bệnh nhân! Đầu bọn chúng rõ ràng lớn hơn không ít so với kiến tuyết bên ngoài, trên thân thể còn dính thịt nát màu đỏ. Vừa ra khỏi cơ thể con người, chúng phía sau tiếp nối phía trước hút lấy máu ở gần miệng vết thương. "Nhanh bắt bọn nó lại!" Thấy tất cả mọi người còn sửng sờ đứng ở đó, Hạ Y Huyên vội vàng hô. Không đợi mọi người chung quanh kịp phản ứng, những con kiến tuyết vừa chui ra khỏi cơ thể con người vỗ đôi cánh trong suốt, đánh tới Tang Lan đang đứng ở bên giường! Mục tiêu của bọn nó rõ ràng chính là miệng vết thương còn đang nhỏ máu của Tang Lan, nhưng bọn chúng còn chưa đến gần, giữa không trung đột nhiên xuất hiện quả cầu nước nhỏ bao bọc cả đám bọn chúng lại. Không ngừng có kiến tuyết từ vết thương bay ra, nhưng cuối cùng đều quy tụ về một chỗ. Chuyện diễn biến quá nhanh, mấy người nghiên cứu viên và giáo sư cơ bản đều là tay trói gà không chặt, thậm chí bọn hắn còn chưa kịp phản ứng, mọi chuyện cần thiết đều đã giải quyết xong. "Đây... Đây là chuyện gì xảy ra?!" Vài lão giáo sư ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tang Lan, nói đúng ra là nhìn chằm chằm vào vết thương nơi tay của Tang Lan, bọn hắn cũng phát hiện những con kiến tuyết này rõ ràng bị máu của cô gái này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bằng không không có khả năng chủ động bay ra ngoài. Trong máu này có chỗ đặc thù gì sao? Mắt thấy đối diện không ít người thả ra ánh sáng, Hạ Y Huyên không thể không bước về phía trước một bước, chắn trước mặt Tang Lan. Cô mang người đến đây, tự nhiên không thể tùy tùy tiện tiện để bọn hắn nghiên cứu, làm sao cũng phải bảo vệ sự an toàn của cô ấy. Nhưng cô nhóc này trước đó có thể nói trước một tiếng không chứ, cô hoàn toàn không ngờ Tang Lan làm như vậy.
Con bé này là Đường Tăng chuyển thế hay sao? Ăn thịt có thể làm cho người trường sinh bất lão à! Lại còn bị kiến tuyết yêu thích đến như vậy. "Tôi nghĩ nguyên nhân cụ thể chúng ta vẫn nên đổi chỗ khác để nói tốt hơn." Tối đa để lại mẫu máu cho bọn hắn nha, người thì nhất định không thể lưu lại cho bọn hắn. Nhưng Hạ Y Huyên đối với chuyện này cũng không ôm quá nhiều hy vọng, Tang Lan dám làm như vậy trước mặt nhiều người, tự nhiên cô ấy cũng có bản lãnh của mình, có khả năng không tra ra được cái gì. Dù sao trường quân đội cũng có kiểm tra sức khoẻ, như vậy cũng không phát hiện vấn đề gì, lần này có khả năng cũng không có vấn đề gì khác. Vài giáo sư liếc nhau một cái sau đó gật gật đầu: "Đi, đi phòng họp." Bọn hắn cũng không phải những nghiên cứu viên phát rồ kia, chỉ tò mò vì sao kiến tuyết lại bị máu kia dẫn dụ ra đến mà thôi, nếu có thể để cho bọn hắn nghiên cứu mẫu máu của cô gái này cũng đã tốt lắm rồi. "Chúng ta đây..." "Giáo sư, người này chết rồi!" "Cái gì! Chết như thế nào?!" Mục đích của bọn hắn là vì cứu người, nếu kiến tuyết trong cơ thể dẫn dụ ra ngoài được, mà người lại chết, thế còn làm được cái gì? Người vừa nói cẩn thận kiểm tra một chút: "Một phần vì người này vốn cũng chỉ còn hơi sức cuối cùng, hai là những con kiến tuyết kia đâm thẳng trong cơ thể của hắn, có khả năng phá hỏng bộ phận nào đó quá nghiêm trọng dẫn đến cuối cùng chết, nguyên nhân cụ thể cần phải giải phẫu mới biết được chính xác." "Xem ra cho dù đã biết phương hướng, nhưng có thể áp dụng cách này hay không chúng ta còn phải suy tính kĩ càng một phen." "Đúng vậy, kiến tuyết này tùy ý chạy tán loạn trong cơ thể con người, hơi không chú ý sẽ nguy hiểm đến tánh mạng." "Ngày bình thường còn tốt một chút, nếu động tác chúng ta quá lớn, phản ứng của bọn chúng cũng sẽ rất kịch liệt." "Còn cần suy nghĩ thật kỹ." "Ai, trước kiểm tra trong cơ thể người này còn trứng côn trùng hay không, lấy toàn bộ ra hết." Nếu không kiểm tra cẩn thận, đến lúc đó trứng côn trùng ấp trứng trong cơ thể, lúc đó lại có phiền phức không nhỏ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]