Chương trước
Chương sau
Cho Zombie ăn tinh hạch?
Ôn Dao không biết nên nói gì nữa rồi, quả thực tự tìm chết mà!
"Bởi vì được cho ăn tinh hạch, Zombie phát triển rất nhanh, sau đó mấy tháng trước gϊếŧ chết phần lớn người trong phòng nghiên cứu kia rồi chạy trốn. Lúc ấy quân đội canh giữ phòng nghiên cứu toàn quân bị diệt, chỉ còn mấy nghiên cứu viên còn sống, bọn hắn thống nhất lời khai, tuyên bố với bên ngoài bị Zombie triều tấn công sở nghiên cứu."
Sắc mặt Ôn Minh rất khó nhìn, chuyện này vốn có thể không xảy ra, nhưng vì du͙ƈ vọиɠ riêng của bọn hắn, dẫn đến toàn bộ sở nghiên cứu bị tiêu diệt.
"Nhưng lúc xảy ra chuyện này, cũng không khiến người hoài nghi, mấy nghiên cứu viên còn đi nghiên cứu ở chỗ khác, lần này vần là bác Tề hoài nghi, bỏ ra nhiều sức lực lắm mới có thể điều tra ra được."
Bởi vì chuyện này, bây giờ đã bắt đầu điều tra tất cả viện nghiên cứu rồi.
"Anh, con Zombie Vương kia có khả năng còn chưa chết." Ôn Dao nghĩ nghĩ, vẫn nói suy đoán của mình cho Ôn Minh nghe.
"Chưa chết?"
Ôn Minh cảm thấy khả năng này không lớn, sau đó cậu hiểu được tình huống lúc đó, vào tình huống lúc đó còn không chết, khả năng cực kỳ nhỏ.
Ôn Dao cũng chỉ suy đoán, cũng không xác định.
Nhưng biết rõ hơn một tháng qua cũng không phát hiện con Zombie Vương kia, hơn nữa cũng không phát hiện Zombie khác biết rõ sự tồn tại của tinh hạch, Ôn Dao nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ mình nhạy cảm quá?
Cho dù không phải nhạy cảm, Ôn Minh vẫn biểu thị chính mình sẽ bảo người trong căn cứ chú ý nhiều hơn.
"Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, em cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng cả ngày chỉ biết tu luyện mệt mỏi bản thân, đã lâu rồi em không ra ngoài dạo, để chị họ dẫn em đi chơi, bây giờ căn cứ lại thay đổi không ít đấy."
Ôn Minh thật sự muốn cho em gái nhà mình thả lỏng một chút, tuổi em ấy còn nhỏ như vậy, coi như cứu vớt trái đất cũng không đến lượt em ấy, nhưng trên thực tế em gái làm rất nhiều chuyện thật sự cứu vớt trái đất cứu vớt nhân loại, đáng tiếc không có ai biết.
Ôn Dao ngoan ngoãn gật gật đầu, Ôn Dao chưa bao giờ cảm thấy tu luyện rất mệt, chỉ không ngừng thấy chỗ yếu cùng chưa đủ của mình, cảm thấy mình còn cần cố gắng hơn nữa.
Nhưng lời này không thể nói với Ôn Minh, tự mình biết là được rồi.

Cũng không biết có phải Ôn Minh nói gì với Hạ Y Huyên hay không, ngày hôm sau Hạ Y Huyên đã đến tìm Ôn Dao dẫn ra ngoài chơi.
Bây giờ cuộc sống của Ngữ Điệp ở trường quân đội thiếu niên rất khá, khi Ôn Dao trở về cô ấy cố ý xin nghỉ đến thăm Ôn Dao, sau đó lại tiếp tục về trường đi học.
Các cô lái xe đi, trên đường Hạ Y Huyên giới thiệu căn cứ thay đổi những chỗ nào.
Kết cấu căn cứ không thay đổi gì lớn, nhưng phạm vi quân đội mở rộng thêm không ít, bây giờ căn cứ, trên cơ bản một nửa người là quân nhân, toàn bộ căn cứ đã hoàn toàn nửa quản lý quân sự hóa rồi.
Lúc đi ngang một quảng trường, Ôn Dao phát hiện quốc kỳ đỏ tươi tung bay giữa bầu trời.
Thấy Ôn Dao nhìn chằm chằm vào quốc kỳ, Hạ Y Huyên hỏi: "Dao Dao, em không biết bây giờ mỗi ngày căn cứ sẽ treo cờ sao?"
Ôn Dao lắc đầu, Ôn Dao không nhớ rõ lúc nào mình đi dạo căn cứ, hình như là cuối năm trước?
"Đã áp dụng rất lâu rồi, ngay từ đầu có ít người không đồng ý, cảm thấy bệnh hình thức, lãng phí thời gian còn không bằng làm nhiều chuyện hiện thực hơn, nhưng bác Tề mắng bọn họ máu chó xối đầu, thiếu chút nữa chỉ vào mũi mắng bọn hắn phản quốc rồi. Sau này từng quảng trường đều xây dựng cột cờ, ngày đầu tuần mỗi tuần đều kéo cờ một lần, tất cả mọi người đều phải tham gia, không thể vắng mặt."
Ngay từ đầu, mặc dù nói nhìn có vẻ mang bệnh hình thức thật, nhưng cũng trong lúc này vô hình làm cho dân chúng càng thêm tin tưởng sâu sắc với căn cứ và quốc gia, một lần nữa dấy lên hy vọng về cuộc sống cho bọn họ, cũng làm cho bọn họ càng thêm đoàn kết với nhau.
"Nghe nói từ khi thi hành chính sách này, sau đó những dân chúng bình thường không còn chết lặng như trước nữa, rất nhiều người ngồi ăn chờ chết trước kia một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, tóm lại vẫn rất có hiệu quả đấy."
Nghe vậy Ôn Dao gật đầu, lại nói tiếp bởi vì không đi học, Ôn Dao còn chưa từng tham gia chào cờ đấy, một hoạt động bình thường có tác dụng lớn với một người như vậy à?
Ngược lại quân đội chào cờ rất sớm, cũng mỗi tuần một lần, nhưng Ôn Dao chưa từng tham gia, cũng không ai yêu cầu Ôn Dao tham gia.
Thấy Ôn Dao còn đang nhìn chằm chằm vào quốc kỳ kia, Hạ Y Huyên nhớ đến cô út đã từng nói, bởi vì tính cách em họ nhỏ, từ nhỏ đã học tập ở nhà, không được đi học, vậy chắc hẳn cũng không tham gia chào cờ à?
Nghĩ như vậy, Hạ Y Huyên đề nghị nói: "Dao Dao, qua vài ngày nữa là đến thứ hai rồi, đến lúc đó chị dẫn em sang đây chào cờ. Ừm... cảm giác này chị rất khó hình dung cho em rõ, chị cảm thấy em nhất định nên tham gia một lần."
Chỉ số thông minh và tình thương của Hạ Y Huyên không thấp, trái lại cô rất nhạy cảm với người khác, lúc mới bắt đầu cô có thể cảm giác được em họ nhỏ đối với mọi người chung quanh và mọi chuyện đều có sự xa cách nhàn nhạt, dường như dùng góc độ người đứng ngoài cuộc lãnh đạm quan sát sự việc, cũng chỉ có lúc quay mắt nhìn về thằng nhóc Ôn Minh kia mới có thêm vài phần sức sống, ngay cả đối với cô út và dượng cũng chỉ đỡ hơn người bình thường một ít.

Nhưng cô biết rõ em họ nhỏ cũng không phải người lãnh huyết vô tình, có khả năng bởi vì nguyên nhân tính cách, cho nên cô bỏ mặt mũi cứ quấn chặt lấy không buông, không có việc gì cứ quấn quýt em họ nhỏ, thích nhìn bộ dạng em họ nhỏ không thể làm gì nhất.
Bây giờ cô cảm giác mình ở trong lòng Ôn Dao đã có vị trí nhất định, dù sao em họ nhỏ đều cho mình dị thú lợi hại như thế rồi.
Cô dẫn Ôn Dao cảm nhận việc chào cờ, cũng chỉ hy vọng em họ nhỏ có thể dung hòa vào căn cứ thôi.
Bằng không cô luôn có cảm giác dường như bất cứ lúc nào em họ nhỏ cũng có thể rời đi.
Đối với đề nghị của Hạ Y Huyên, Ôn Dao nghĩ nghĩ liền đồng ý, Ôn Dao cũng có chút tò mò.
Người đi trên đường cũng không nhiều, thỉnh thoảng trong căn cứ có giao thông công cộng chạy qua, cơ bản nhìn không thấy người già và trẻ em, nữ giới cũng rất ít.
Bây giờ hễ trẻ con đến tuổi đều cưỡng chế đưa vào trường quân đội, hơn nữa sinh con còn được phụ cấp.
Đáng tiếc, trước mắt toàn bộ còn không có người nào mang thai, cao tầng căn cứ có gấp cũng không được, chỉ có thể cố gắng bảo vệ cùng bồi dưỡng mầm non hiện có.
Từ từ tiến vào khu giao dịch, người dần dần nhiều hơn, hơn nữa lấy dị năng giả chiếm đa số, tùy ý có thể nhìn thấy binh sĩ tuần tra.
Sau khi xuống xe, Hạ Y Huyên dẫn Ôn Dao đi dạo trên con đường bày bán các quầy hàng, so với lúc Ôn Dao vừa mới đến, nơi này thay đổi lớn nhất đấy.
Mặt đường một lần nữa chỉnh đốn lại, các cửa hàng chung quanh đều xây dựng lại đấy, so với trước càng thêm hợp quy tắc.
Toàn bộ khu giao dịch có rất nhiều người, chen chúc đông nghẹt, tuy loạn nhưng trật tự, không có người nào gây chuyện, mọi người dường như cũng đã quen cuộc sống như vậy, tuy không thể trên mặt mỗi người đều vui mừng, nhưng ít nhất không còn chết lặng như vậy.
Hàng vỉa hè cơ bản đều là đoàn dị năng khá nhỏ hoặc người độc hành lấy được từ bên ngoài, đa phần đều là chút ít dị thực dị thú kỳ kỳ quái quái hoặc đồ vật căn cứ không thu.
Đi theo đám người đi một vòng, Ôn Dao cũng không nhìn trúng thứ gì.
Không có cách nào, đi quá nhiều nơi rồi, thấy nhiều sinh vật biến dị kỳ lạ hơn, những thứ này đều quá tầm thường rồi.
Ở một cửa hàng địa phương, Ôn Dao phát hiện lại có nhiều tiệm cơm gia đình hơn, tỏa ra mùi thơm mê người bay trong không khí, dẫn đến người thèm nhỏ dãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.