Chương trước
Chương sau
Nhưng còn chưa chờ bọn Hà Liệt Sinh đuổi đến, bọn hắn lại nhìn thấy ánh sáng vàng kia xuất hiện một lần nữa, lần này nó đổi hướng ngược lại, sau đó rơi xuống trong núi rừng.
Hà Liệt Sinh thoáng suy tư, lại để các binh sĩ tiếp tục tìm kiếm người sống sót gần đó và giải quyết hết những Zombie còn sống, chính mình mang theo mấy binh sĩ khác chạy về hướng ánh sáng màu vàng đáp xuống.
Chờ bọn hắn đến chỗ mục tiêu, phát hiện một phần dị năng giả nơi này là Cố Minh Duệ mang đi, còn một phần khác là đội ngũ quân đội, xem ra bọn họ là hội hợp cuối cùng nhất.
Mà ở chính giữa nhất có lồng lửa đang cháy rực lên, Cố Minh Duệ cùng mấy người đang vây quanh bàn bạc cái gì đó, con hổ biến dị cực lớn đang khẩn trương nhìn qua.
Hà Liệt Sinh đến gần, cố ý tăng thêm tiếng bước chân, Cố Minh Duệ quay đầu lại nhìn hắn một cái, không nói gì thêm lại quay đầu đi.
Đến gần xem xét, Ôn Dao nằm trên mặt đất, dưới người còn trải mấy bộ quần áo, hai dị năng giả trị liệu đang kiểm tra thân thể cho Ôn Dao.
Sắc mặt Ôn Dao trắng bệch, quần áo trên người có dấu vết bị cháy, lộ ra áo giáp bên trong, ngoại trừ một phần nhỏ da thịt lộ bên ngoài có dấu vết bị bỏng, cũng không nhìn thấy ngoại thương gì.
Hà Liệt Sinh thở dài một hơi đồng thời trong lòng cũng rất khó chịu, hắn kéo tay áo Cố Minh Duệ, ra hiệu cậu nói chuyện.
Hai người đi ra một khoảng cách, Hà Liệt Sinh không thể chờ đợi mở miệng hỏi thăm: "Dao Dao thế nào rồi?"
Sắc mặt Cố Minh Duệ cũng không tốt lắm, cậu và Ôn Minh là anh em tốt, Ôn Dao là em gái của Ôn Minh, tự nhiên cũng là em gái cậu.
Nhìn thấy cô bé thực lực cường hoành, cho dù gặp bất cứ chuyện gì cũng đều mây trôi nước chảy, giờ đây sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, trái tim Cố Minh Duệ cũng bị kéo căng.
Cậu chủ động đến đây ngoại trừ vì quản lý những dị năng giả kia, mục đích khác cũng là vì Tề Cảnh Huy nhờ cậy xem Ôn Dao, ai ngờ xảy ra chuyện như vậy?
Sớm biết như vậy lúc trước chính mình nên chọn cùng Ôn Dao đi lên đỉnh núi.
"Đại bộ phận tổn thương đã được dị năng giả chữa khỏi, nhưng hình như tinh thần lực bị hao tổn, bây giờ chúng tôi còn không biết làm sao, chuẩn bị đưa cô bé trở về căn cứ tìm người kiểm tra."
Nghe nói có khả năng tinh thần lực của Ôn Dao bị hao tổn rồi, Hà Liệt Sinh càng áy náy hơn, lúc trước hắn nghĩ thế nào vậy chứ? Loại chuyện nguy hiểm thế này nên để chính hắn làm mới đúng!
"Doanh trưởng Hà, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Cuối cùng luồng ánh sáng trắng kia là chuyện gì xảy ra?"

Cố Minh Duệ không nghĩ ra, ánh sáng kia nhìn có vẻ giống như pháo tinh năng phát ra, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại thấy không giống lắm.
Hà Liệt Sinh dùng giọng điệu trầm thấp nói tiền căn hậu quả một lần, còn chưa nói xong, cổ áo của mình đã bị người túm lấy, sau đó một phát cả người bị đập lên thân cây.
"Mẹ nó! Anh lại để Dao Dao làm chuyện nguy hiểm như vậy? Tại sao anh không để người khác làm?"
"Tôi không biết vụ nổ này lại có uy lực lớn như vậy, hơn nữa..."
Hà Liệt Sinh vừa mới đầu là nghĩ Ôn Dao có Đại Hoàng, đến lúc đó ngồi trên lưng Đại Hoàng rồi ném bình nhỏ ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi là được rồi, nhưng không nghĩ đến Đại Hoàng bị Ôn Dao phái đi nơi khác, hơn nữa uy lực vụ nổ vượt xa tưởng tượng của hắn.
"Nói cái gì cũng vô dụng! Dao Dao mới mười một tuổi thôi đó, vẫn còn con nít!"
Lửa giận của Cố Minh Duệ ngập tràn không ngừng xông lên đầu, hận không thể bóp chết người trước mắt này, nhiều người như vậy hắn lại để Ôn Dao làm chuyện nguy hiểm như vậy?!
Hai tay Hà Liệt Sinh rủ xuống, không cách nào phản bác được, đây thật là trách nhiệm của hắn.
"Trở về tôi sẽ viết báo cáo, đây là vấn đề của tôi, tôi sẽ tiếp nhận xử phạt."
Cố Minh Duệ trừng mắt nhìn chằm chằm Hà Liệt Sinh hồi lâu, cuối cùng một tay đẩy hắn ra đất, một đường lưỡi dao gió rất nhỏ phi tốc xẹt qua cổ Hà Liệt Sinh nhẹ nhàng vạch ra một đường vết rách, vài giọt máu rỉ ra: "Anh vẫn nên suy nghĩ làm cách nào giải thích với đoàn trưởng các anh!"
Ôn Minh đi căn cứ Hoa Bắc vài ngày rồi, có lẽ sắp trở lại rồi.
Tuy Cố Minh Duệ muốn sớm đưa Ôn Dao trở về, nhưng bây giờ trời đã tối đen hoàn toàn, vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ vẫn quyết định sáng sớm ngày mai khởi hành ngay.
Những người còn lại bắt đầu tìm kiếm những người sống sót gần đó, cũng giải quyết những con Zombie còn chưa chết hẳn. Tuy nói uy lực cả ngọn núi sụp đổ cực lớn, nhưng người nơi này cơ bản đều là dị năng giả ngoài cấp ba, đều có chút năng lực tự bảo vệ mình, chỉ cần phản ứng kịp thời, giữ được tánh mạng còn không có vấn đề.
Thân thể Tiểu Tiểu cũng bị tổn thương, cũng may không tính là nghiêm trọng quá.
Lúc ấy tấm chắn tinh thần lực của Ôn Dao biến mất cũng rơi vào hôn mê, ván trượt phi hành khởi động lồng năng lượng, đồng thời dựa theo lộ tuyến trước đó bay xuống dưới núi.
Chất lượng sản phẩm Tinh Minh rất không tệ đấy, đối kháng với tất cả lực trùng kích, thẳng đến khi hao hết năng lượng.

Cuối cùng còn có một chút khí lãng đánh vào trên người Ôn Dao, vào lúc đó Tiểu Tiểu khôi phục bản thể, bảo vệ Ôn Dao.
Một đêm đi qua, đa phần các binh sĩ đều đã tìm được, ngay cả hơn mười dị năng giả bị Ôn Dao kịp thời đánh bay khỏi đỉnh núi cũng còn sống, chỉ có điều nhiều người bị trọng thương, còn có mấy người bị tàn tật trên thân thể theo trình độ khác nhau, miễn cưỡng nhặt về một cái mạng.
Trời vừa sáng, Cố Minh Duệ ngồi trên lưng Đại Hoàng ôm Ôn Dao trở về căn cứ, quan hệ đến an nguy của chủ nhân, Đại Hoàng cũng bất chấp không thích con người ngồi trên lưng mình, cực lực thúc đẩy dị năng tiến thẳng căn cứ Hoa Nam...
Ôn Dao chỉ cảm thấy mình ngủ một thời gian rất dài rất dài, ngay từ đầu còn cảm thấy đầu đau đớn không chịu nổi, sau đó sự đau đớn này dần dần rút lui, bị một cảm giác mát rượi thay thế.
Cả người thật giống như ngâm mình trong dòng suối mát lạnh trong ngày hè nắng chói chang, mỗi tế bào cả người đều giãn ra, thậm chí Ôn Dao đều không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Ôn Dao cảm thấy mình không thể đắm chìm trong hoàn cảnh thế này mãi như vậy, Ôn Dao dùng sức vùng vẫy, dùng sức mở mắt ra.
Đập vào mắt là một mảnh tối đen, hơn nữa cả người hình như bị ngâm mình trong chất lỏng nào đó.
Ôn Dao giật giật thân thể, phát hiện bây giờ mình nằm trong một khoang thuyền phong kín theo kiểu con nhộng, hơn nữa cả người trần trụi đấy.
Đây là đâu?
Không đợi Ôn Dao nhớ lại tình huống xảy ra trước đó, trong khoang thuyền phong kín tối đen từ từ sáng lên.
Ánh sáng rất nhu hòa, hơn nữa dùng tốc độ chậm chạp sáng dần lên đấy, bởi vậy đôi mắt của Ôn Dao cũng không cảm thấy khó chịu chút nào.
Đồng thời, một âm thanh điện tử quen thuộc vang lên trong khoang thuyền phong kín này: "Dao Dao, đã tỉnh?!"
Karl?
Ôn Dao há to miệng, lại phát hiện vừa mới mở miệng liền có chất lỏng chảy vào miệng, Ôn Dao vội vàng ngậm miệng lại, đồng thời âm thanh của Karl vẫn tiếp tục:
"Dao Dao chờ một chút, nước thuốc còn không chưa hấp thu toàn bộ, nước thuốc này rất trân quý đấy, thời điểm chủ nhân cho cô dùng còn đau lòng muốn chết, đến bây giờ còn nhắc đi nhắc lại mãi, đợi hấp thu xong thì cô có thể ra ngoài."
Lúc này Ôn Dao mới phát hiện chất lỏng bao bọc lấy cả người mình dưới ánh sáng phát ra màu xanh da trời nhàn nhạt, nhưng màu xanh da trời này đã cực phai nhạt, có lẽ nếu như hấp thu toàn bộ, chất lỏng này cũng sẽ biến thành trong suốt nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.