Chương trước
Chương sau
Bình nhỏ Ôn Dao ném ra giữa không trung bị lôi điện đánh nát, chất lỏng màu bạc bên trong văng ra tung tóe, vài giọt vừa lúc văng lên đống tinh thạch kia!
Ôn Dao dùng quả cầu nước bao bọc toàn thân, đón lấy lôi điện tăng cường tốc độ ván trược phi hành cao nhất, dùng tốc độ nhanh nhất rời xa mỏ tinh thạch!
Quay đầu lại nhìn, điện quang màu xanh da trời lập loè trên đỉnh núi, sau khi Zombie Vương cầm lấy mấy khối tinh thạch, đột nhiên cả người cấp tốc di chuyển ra phía sau, như thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
"Ầm —— "
Tiếng nổ mạnh chấn động truyền đến, đồng thời trên đỉnh núi bộc phát ánh sáng trắng chói mắt, chiếu sáng rực cả bầu trời đêm, Ôn Dao nhắm chặt hai mắt lại, ánh sáng trắng mãnh liệt khiến ánh mắt đau nhói, Ôn Dao cảm thấy đôi mắt mình cũng bị sáng mù luôn!
Lực trùng kích thật lớn phá tan quả cầu nước bao vây lấy Ôn Dao, Ôn Dao cảm thấy dị năng của chính mình nhanh chóng trôi mất!
Rất nhanh, dị năng của Ôn Dao nhanh chóng bị hao tổn bằng không, thậm chí Ôn Dao còn không kịp lấy cho mình một lọ thuốc khôi phục dị năng!
Màn nước bên ngoài cùng vỡ tan, cũng may còn vòng bảo hộ tinh thần lực, nhưng tinh thần lực cũng hao tổn cực nhanh!
Chân Ôn Dao cố định trên ván trượt phi hành, một lần nữa điều chỉnh thân hình cố gắng bay về phía dưới núi, hy vọng tránh xa khí lãng sau lưng.
Lúc này trong đầu của Ôn Dao đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi, đây là dấu hiệu tinh thần lực sắp khô kiệt, rất nhanh rót xuống một ống thuốc khôi phục tinh thần lực, nhưng tốc độ khôi phục tinh thần lực thua xa tốc độ tiêu hao!
Uy lực vụ nổ này hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của Ôn Dao, chẳng lẽ lại chơi lớn, đem cả mình bồi vào?
Ôn Dao mở ván trượt đến mức tận cùng, nhưng luồng ánh sáng sau lưng cùng khí lãng sau lưng vẫn đuổi theo Ôn Dao rất nhanh.
Đầu Ôn Dao đau đớn lợi hại, toàn bộ giống như kim đâm, dường như nghe được tiếng nghiền nát rất nhỏ, tinh thần lực của Ôn Dao hoàn toàn hao tổn trống không rồi.
Trong nháy mắt tấm chắn tinh thần lực biến mất, ván trượt dưới chân Ôn Dao đột nhiên bay lên một chiếc lồng năng lượng màu xanh da trời, bao bọc cả người Ôn Dao lại.
Vào lúc Ôn Dao mất đi ý thức cuối cùng chính là nhìn thấy ánh màu xanh da trời đẹp mắt kia...
Bên kia, thời điểm đa phần bầy Zombie xông lên đỉnh núi, nhưng có một phần Zombie giữ lại từ từ bao vây Hà Liệt Sinh bọn hắn.
Dưới chân là nước bùn lầy lội, đã lan tràn đến bắp chân lên trên bụng rồi, đây là trước đó lần đầu tiên bọn Ôn Dao tấn công đất đá bùn rơi xuống đấy, đã đến trình độ nhất định rồi.
Máy truyền tin trong tay truyền đến tín hiệu đứt quảng, Hà Liệt Sinh không biết các đội ngũ ở nơi khác thế nào rồi, nhưng có lẽ cũng giống như bọn họ mà thôi.
Lúc này, bên cạnh Hà Liệt Sinh còn không đến một trăm người, dưới chân chất đầy thi thể Zombie, các binh sĩ dẫm nát thi thể Zombie tiếp tục chiến đấu, bọn hắn đã chiến đấu liên tục mấy giờ không ngừng nghỉ rồi, cho dù đã phục dùng rất nhiều thuốc khôi phục thể lực, nhưng thân thể vẫn mệt mỏi không chịu nổi.

Động tác các binh sĩ đã chết lặng, nhưng Zombie vẫn đang không ngừng xông lên phía trước như cũ, dường như không có điểm cuối cùng.
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nổ chấn động đất trời, toàn bộ mặt đấy đều rung động dữ dội.
"Doanh trưởng, anh mau nhìn!"
Hà Liệt Sinh thở dốc một hơi, quay đầu nhìn lại phía sau, mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó từ trên đỉnh núi gầm thét tuôn trào xuống bọn hắn, mặt đất dưới chân cũng chấn động càng ngày càng lợi hại.
"Không xong! Núi sập rồi! Mau tránh ra!"
Tuy bây giờ bọn hắn cách ngọn núi một khoảng cách nhất định, nhưng tốc độ sụp đổ của ngọn núi thế này, kéo đến nơi này cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Các binh sĩ tạo thành trận hình đao nhọn, ý đồ đột phá vòng vây của Zombie.
Không ít Zombie cấp bậc cao dường như cũng ý thức được cái gì, chúng từ bỏ đối thủ trước mắt, quay người nhảy ra phía sau!
"Ầm ầm —— "
Đất đá trôi từ trên núi xuống mang theo vô số tảng đá khổng lồ ầm ầm kéo đến, Hà Liệt Sinh cảm giác mình bị xông ngược, theo hướng bùn chảy đâm thẳng lên phía trước!
Một nhánh dây leo tráng kiện lập tức quấn quanh eo của hắn, ngẩng đầu nhìn lại, vài binh sĩ dị năng hệ mộc trong thời gian cực ngắn dùng dị năng thúc đẩy sinh trưởng dị thực quấn quanh tạo thành một chiếc bè gỗ cực lớn!
Trên thuyền các binh sĩ cứu người, còn một người giơ một vòng lửa cực lớn chiếu sáng, còn còn người đang đánh bay mấy khối đá lớn nện tới bè gỗ.
Hà Liệt Sinh cảm giác thân thể bị kéo lên trên rồi, đột nhiên mắt cá chân phải bị cái gì đó túm chặt, cúi đầu xem xét, tay phải một con Zombie nửa người bao phủ trong nước bùn đang túm chặt chân của hắn, dường như đang muốn cố gắng lần cuối cùng.
Không chút nghĩ ngợi, Hà Liệt Sinh nện tới một quả cầu lửa, quả cầu lửa có nhiệt độ cực cao thiêu hủy nửa đầu Zombie, nhưng bàn tay túm lấy mắt cá chân Hà Liệt Sinh còn chưa chịu buông ra.
Hà Liệt Sinh không có cách nào, chỉ đành dùng ngọn lửa hóa thành lười đao, trực tiếp chặt đứt cánh tay đó, nhìn con Zombie kia bị bùn chảy bao phủ kéo xuống, cuối cùng biến mất không còn thấy gì nữa.
Lên bè gỗ, Hà Liệt Sinh giật móng vuốt con Zombie kia ra ném ra ngoài, không đợi hắn nói cái gì, vốn đêm đen như mực đột nhiên bộc phát một luồng ánh sáng trắng chói mắt, khiến cho tất cả mọi người nhịn không được nhắm chặt mắt lại!
Không biết đã qua bao lâu, đợi tất cả mọi người mở mắt một lần nữa, phát hiện mắt mình vậy mà mù rồi!
Cũng may tất cả chỉ là tạm thời, rất nhanh, tất cả mọi người từ từ khôi phục thị lực, mây đen trên bầu trời dường như tiêu tán đi một ít, nhưng mưa vẫn không ngừng, chỉ có điều mưa to biến thành mưa nhỏ.
Trong không khí tràn ngập một mùi khen khét nhàn nhạt, có người kinh hồn bất định nhìn về phía Hà Liệt Sinh: "Doanh trưởng, đó là cái gì?"

Ngay từ đầu Hà Liệt Sinh cũng không nhớ ra cái gì, nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng: "Nguy rồi! Dao Dao!"
Hà Liệt Sinh nhớ đến trước đó đưa chiếc bình nhỏ kia cho Ôn Dao, hắn cũng không rõ ràng quy mô vụ nổ này thế nào, nhưng chiếu theo tình hình này, có lẽ là do vật kia dẫn nổ tinh thạch rồi!
Nếu Ôn Dao vì vậy mà xảy ra chuyện, hắn cảm thấy mình chết một trăm lần cũng không đủ!
Hắn làm sao lại bị ma xui quỷ ám giao chuyện này cho Ôn Dao chứ? Chẳng lẽ bởi vì thực lực Ôn Dao quá mạnh mẽ, quá có cá tính, trong tiềm thức chính mình đối xử với Ôn Dao như bạn cùng trang lứa?
Dù nói thế nào người ta cũng chỉ là một đứa trẻ thôi đấy!
Hà Liệt Sinh thật sự hận không thể đánh chính mình mấy tát, làm sao bây giờ?!
Nhưng bây giờ vấn đề trọng yếu không phải tự trách, mà phải tìm được Ôn Dao!
"Nhanh! Mau cứu mọi người chung quanh, chúng ta đi tìm người!"
Một nơi lớn như vậy, chỉ dựa vào mấy người bọn họ không cách nào tìm được đấy.
Cũng may binh sĩ mất tích trong trận đất đá trôi này không nhiều lắm, tất cả mọi người đều là lão binh kinh nghiệm sa trường, đều lợi dụng đủ loại dị năng và kỹ năng sống sót.
Máy truyền tin đã hoàn toàn vô dụng, Hà Liệt Sinh không liên hệ được với những người khác, chỉ có thể tự mình mang theo bên người không đến một trăm binh sị chia ra từ từ tìm kiếm.
Trên đường không ngừng gặp được Zombie bị vùi vào bên trong đất đá, gân cốt của bọn chúng bị nện đứt không cách nào hành động, có chút khó khăn bỏ ra từ bên trong.
Không cần phải nói kết quả cuối cùng của chúng rồi, ngọn núi sụp đổ tổn thất tối đa hoàn toàn là những Zombie trí lực rất thấp này.
Trên đường đi Hà Liệt Sinh lòng nóng như lửa đốt, nhưng không tìm được cái gì, vốn mỏ tinh thạch gần 1.000 mét bây giờ chỉ còn lại một nửa độ cao, từ bên cạnh nhìn vào hoàn toàn giống bị lột mất một nửa.
Đột nhiên một binh sĩ chỉ vào bầu trời hô: "Nhìn!"
Trong đêm đen giữa không trung, một vòng ánh sáng màu vàng chợt lóe lên.
Đó là...
Đại Hoàng!
"Nhanh! Chúng ta đến hướng kia!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.