Suốt thời gian một ngày, Mạn Toa chỉ hái được một ít quả dại ăn được, cô bé lại không đành lòng ra tay với những con thú con chủ động đến gần mình. Ngược lại Điểm Điểm có chút không vui, nó nhân dịp Mạn Toa không chú ý, gϊếŧ chết một con rắn không có độc. Có điều sự may mắn của Mạn Toa cũng cũng không tệ lắm, suốt một ngày đều không gặp được bất kỳ sinh vật có tính công kích gì, Mạn Toa đã tìm được một dòng suối nhỏ, cô bé thoáng tắm rửa một phen, sau đó bắt đầu dọn chỗ ngủ buổi tối. Không thể thiếu đống lửa rồi, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng dần dần sắc trời lờ mờ tối, cũng xua đi sự bất an trong lòng Mạn Toa. Cô bé ôm Điểm Điểm ngồi trước đống lửa, vừa dịu dàng vuốt ve bộ lông của Điểm Điểm vừa yên lặng nhìn ánh lửa lắc lư nhảy múa mà ngẩn người. Chị Dao Dao không có khả năng vô duyên vô cớ rời đi, như vậy tại sao phải để lại một mình cô bé ở đây? Mạn Toa trăm mối vẫn không có lời giải đáp, lúc này, đột nhiên bụng lại phát ra vài tiếng ọt ọt. Điểm Điểm trong ngực hơi run rẩy lỗ tai một chút, nghiêng đầu nhìn sang Mạn Toa, dường như đang hỏi cô bé làm sao vậy. Mạn Toa vuốt vuốt bụng, tâm tình lập tức rơi xuống thấp. Cô bé đã bao lâu không chịu đói bụng qua rồi? Hôm nay một ngày đi đường đã tiêu hao không ít thể lực của cô bé, nhưng cuối cùng chỉ ăn được một tí quả dại, thứ này rõ ràng không đủ no bụng. "Điểm Điểm, mình không sao." Mạn Toa vỗ nhẹ lên đầu Điểm Điểm, tiến vào túi ngủ chuẩn bị ngủ. Ngủ rồi liền không cảm thấy đói bụng nữa, ngày mai tìm thêm nhiều đồ ăn một chút... Mạn Toa lau lau khóe mắt, nghẹn một hồi ngăn nước mắt lại, sau đó nhắm mắt lại. Điểm Điểm tiến sát vào bên người Mạn Toa, nó mở to đôi mắt sâu, cảnh giác nhìn chăm chú chung quanh. Mà bên dưới con suối, Ôn Dao đang ăn gà rừng. Gà rừng là Đại Hoàng mang về đấy, đầu không nhỏ, chất thịt săn chắc mà non mịn, mùi vị sau khi nướng chín cực kỳ ngon. Hai con gà rừng Ôn Dao chỉ ăn được một cái đùi và cánh, còn lại đều tiến vào trong bụng Đại Hoàng. Đại Hoàng liếm liếm khóe miệng, quyết định ngày mai lại đi bắt nhiều thêm mấy con, trước kia làm sao không phát hiện ăn ngon như vậy?
Xác định Mạn Toa ngủ rồi, Ôn Dao tựa vào trên người Đại Hoàng, nhắm mắt bắt đầu minh tưởng. Một giấc ngủ này của Mạn Toa cũng không hề yên ổn, giống như mơ rất nhiều giấc mộng, nhưng lại không nhớ rõ mơ thấy cái gì. Cô bé loáng thoáng nghe được âm thanh Điểm Điểm gầm gừ có chút trầm thấp, còn có cái gì vuốt trên mặt cô bé. Mạn Toa tốn sức mở mắt ra, cảm giác đầu có chút chóng mặt nặng nề, mê mang mở to mắt nhìn, Mạn Toa phát hiện trời có chút sáng, trong không khí còn mang theo hơi lạnh ẩm ướt, đống lửa bên người đã sớm tắt hết. Cô bé dụi dụi mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: "Điểm Điểm, làm sao vậy?" Điểm Điểm hướng về phía bên bờ bên kia kêu lên vài tiếng, cả người căng cứng đầy khẩn trương, trong tiếng kêu còn hơi hoảng sợ. Mạn Toa ý thức không đúng, cô bé cuống quít bò lên, nương theo chút ánh sáng nhìn sang bờ bên kia. Dưới sắc trời lờ mờ khiến Mạn Toa không thấy rõ bên kia có cái gì, nhưng cô bé mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng đen to lớn đang đứng ở đó, dường như đang ngó chừng các cô. Trái tâm Mạn Toa bang bang nhảy dựng lên, cô bé cực lực để bản thân tỉnh táo, sau đó phóng thích thiện ý sang sinh vật không biết bên bờ bên kia, có ý đồ dùng dị năng câu thông với đối phương. Nhưng đối phương cũng không có bất kỳ đáp lại nào, Mạn Toa lại có thể cảm giác cảm giác táo bạo của đối phương. Mạn Toa vừa tiếp tục cố gắng câu thông cùng đối phương, vừa từ từ xoay người nhặt ba lô lên, sau đó bắt đầu từng bước một lui về phía sau. "Cạch...!" Mạn Toa không cẩn thận giậm gãy một cành cây khô, dưới sáng sớm yên tĩnh càng lộ ra rõ ràng. Một tiếng này cũng như một tín hiệu, sinh vật bên bờ bên kia phát ra một tiếng gào rú, duỗi chân ra, sau đó lao thẳng về phía Mạn Toa! Suối nước nông cũng không tạo thành bao nhiêu trở ngại cho nó, nó thuận lợi lao qua dòng suối nhỏ, vọt tới bờ bên kia. Dưới sắc trời lờ mờ lúc này Mạn Toa mới thấy rõ dị thú có ý đồ tấn công các cô thì ra là một con lợn rừng biến dị cực lớn. Thân thể con lợn rừng này cường tráng, tứ chi thô to ngắn ngủn, làn da hiện lên màu xám, còn bị lông bờm màu đen thô ráp bao bọc. Nó có cặp răng cực lớn, cuốn lên trên, hiện lên hình dáng răng nanh chồng răng nanh, nhìn càng thêm hung hoành (hung ác ngang ngược) dữ tợn. Lúc này trên cổ của nó dựng lên một vòng lông bờm, mũi thở hổn hển, rất nhanh hung hoành xông đánh thẳng tới Mạn Toa! Thời điểm lợn rừng biến dị sắp đánh tới Mạn Toa, Mạn Toa đã kịp thời tránh né khiến lợn rừng vồ hụt. Lợn rừng sau một kích thất bại liền ngừng lại, nó hít hà trong không khí, vòng vo chuyển một hướng, lần nữa quay mắt nhìn về phía Mạn Toa, dậm chân chuẩn bị công kích lần thứ hai.
Khi còn bé Mạn Toa đã từng nhìn thấy lợn rừng, nhưng chưa thấy qua con nào lớn như vậy, một mảnh hoa cỏ này dường như là địa bàn của nó, nhìn thấy có người xa lạ dám xâm nhập vào địa bàn của mình qua đêm, có thể nghĩ nó phẫn nộ đến thế nào. Đối với Mạn Toa có ý đồ trao đổi ý niệm với lợn rừng mà nó hoàn toàn không phản ứng, lúc này nó chỉ có ý nghĩ duy nhất chính là gϊếŧ chết người xâm nhập vào lãnh địa của mình! Mạn Toa lần nữa tránh thoát đòn tấn công thứ hai của lợn rừng, thế nhưng cô bé cũng đã thở hồng hộc, bụng cũng đang không ngừng kháng nghị, tay chân có chút vô lực. Quan trọng nhất là, cô bé cảm giác dường như chân phải đã bị trật do tránh né vừa rồi... Điểm Điểm ở một bên sốt ruột kêu lên, thậm chí vì dẫn dắt lợn rừng rời khi mà nó nhào tới, nhưng đối với lợn rừng da dày thịt béo mà nói, một chút công kích của nó căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì, ngược lại chọc giận lợn rừng. Nó bỏ qua Mạn Toa nhào qua Điểm Điểm, sử dụng lực ủi vào Điểm Điểm, đánh bay Điểm Điểm đi, khiến nó nặng nề va vào cây đại thụ phía xa xa. "Điểm Điểm!" Mạn Toa lo lắng hô lớn một tiếng, thời điểm muốn tiến lên lại bị lợn rừng nhắm thẳng đến một lần nữa. Cô bé biết rõ mình tuyệt đối không thể bị lợn rừng đánh trúng, nhưng bây giờ thể lực toàn thân đã tụt dốc, căn bản cô bé cũng không biết mình có thể chống cự được bao lâu! Trời lại sáng thêm một ít, cũng có thể nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh càng thêm rõ ràng hơn, Mạn Toa nhìn lướt qua chung quanh cực nhanh, chọn trúng một gốc cây đại thụ khá tráng kiện. Vào lúc lợn rừng chuẩn bị dậm chân phát động tấn công với cô bé, Mạn Toa sử dụng toàn lực, xông thẳng vào cây đại thụ. Dù chân phải đau đớn co rút làm giảm thấp tốc độ của mình, nhưng Mạn Toa vẫn vọt tới dưới cây, sau đó bắt đầu cực nhanh bò lên trên cây. Trên núi trẻ con coi như dịu dàng ít nói cũng có một chút kỷ năng này đấy, tuy tuổi Mạn Toa không lớn lắm, nhưng leo cây rất điêu luyện, rất nhanh đã rời khỏi mặt đất ba mét rồi. Cô bé còn chưa hoàn toàn leo lên trên, lợn rừng lần nữa xoay người qua, tuy thị lực không tốt, nhưng mượn thính giác cùng khứu giác linh mẫn, nó lần nữa tập trung vào vị trí của Mạn Toa. "Phanh!" Lợn rừng dùng sức đâm vào thân đại thụ, khiến cho cả thân cây lay động kịch liệt... Mạn Toa túm chặt nhánh cây, hai chân dùng sức kẹp chặt thân cây cố định thân hình, phòng ngừa chính mình té xuống. Đợi thân cây lay động thoáng ít đi, Mạn Toa lại tiếp tục bò lên trên, sau khi bò lên một cành cây tráng kiện, ôm chặt lấy nó không hề có động tác gì khác. Lợn rừng quơ quơ đầu, nó ngẩng đầu lên dùng sức hít hà, sau đó vây quanh cây chuyển động vài vòng, dường như đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm gì. Đôi mắt Mạn Toa nhìn chằm chằm vào con lợn rừng bên dưới cây, không buông tha nhất cử nhất động của đối phương. Cô bé nhớ rõ người lớn trong làng từng nói qua, lợn rừng sẽ không leo cây, chỉ cần đợi đến lúc nó không kiên nhẫn rời đi là được rồi. Nhưng Mạn Toa quên một mất một chuyện, đây không phải lợn rừng bình thường, mà nhiều hoặc ít là lợn rừng biến dị...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]