Chương trước
Chương sau
Mạn Toa yên tĩnh ngồi ở phía sau Ôn Dao, lại nói tuy cô bé yêu thích tôn sùng Ôn Dao, cũng đã từng ở chung một thời gian ngắn, nhưng trở ngại tính tình Ôn Dao, hai người cũng không thân thiết, cộng thêm nửa năm không gặp, giữa hai người rất lạnh nhạt.
Mạn Toa khép chặt miệng lại cẩn thận nhìn chung quanh bốn phía, cô bé đã lớn như vậy còn chưa từng bay lên trời như vậy nha, trong lòng rất căng thẳng, không tự chủ ôm chặt Điểm Điểm một chút.
Điểm Điểm hoàn toàn ngồi ở trong ngực Mạn Toa, con mắt bị ép chỉ còn lại một đường nhỏ, nhưng nó không dám có một cử động nào cả, hoàn toàn sợ đến choáng váng rồi.
Thời gian dư dả, lần này cuối cùng Đại Hoàng không còn vì thời gian gấp rút, cứ từ từ mà bay thôi.
Trong lúc đó Ôn Dao còn để Đại Hoàng đáp xuống tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng nghỉ ngơi một hồi, nhìn thành phố khắp nơi đều hoang tàn, hiển nhiên Mạn Toa có chút giật mình.
Ở trong căn cứ quân đội an ổn sinh sống hơn nửa năm, Mạn Toa sớm đã không còn nhớ rõ bộ dáng bên ngoài rồi.
Truyện được đăng tại s3.truyenhd.com hongtrang301
Cô bé thật không ngờ, thế giới bên ngoài đã là bộ dáng này, ở đây không còn một người nào sao? Tại sao lại biến thành như thế?
Giờ phút này cô bé mới ý thức rõ ràng sự thật thầy cô trong trường quân đội nói là như thế nào...
Cô bé ngơ ngác nhìn hồi lâu, quay đầu hỏi Ôn Dao ở phía sau: "Chị Dao Dao, người ở nơi này đâu cả rồi? Đều... chết hết rồi sao? Giống như... giống như quê em sao!"
"Ừ."
"Thế... vậy thì sau này như thế nào?"
"Không biết."
Ôn Dao thầm nghĩ chính mình làm sao biết sau này như thế nào, có lẽ nơi này sẽ bị từ bỏ hoàn toàn, có lẽ con người sau khi dành được thắng lợi sẽ trở về xây dựng lại, ai biết được?
Tâm tình Mạn Toa có chút sa sút, cô bé luôn luôn là một đứa bé đầy thiện tâm, ở căn cứ sinh sống an ổn khiến cô bé cảm thầy lời thầy cô nói đều không cho là đúng, cô bé hoàn toàn không biết thế giới bên ngoài căn cứ hoang vu đổ nát như thế.
Đương nhiên, cũng không tính hoàn toàn rách nát, ít nhất không có con người và Zombie, sau đó sẽ có vô số thực vật cùng côn trùng từ từ bắt đầu chiếm cứ nơi này, từng chút từng chút xóa sạch dấu vết con người lưu lại.
Ôn Dao không làm tư tưởng hướng dẫn gì cho Mạn Toa, Ôn Dao không am hiểu những thứ này, chỉ mang Mạn Toa ra khỏi căn cứ an toàn ổn định, nhìn xem thế giới bên ngoài.
Thời điểm ban đêm các cô đến điểm mục tiêu cuối cùng nhất —— đã từng là khu bảo tồn tự nhiên Song Cốc của quốc gia.
Mạn Toa cũng không cảm thấy lạ lẫm cùng sợ hãi với hoàn cảnh như vậy, dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên trên núi, hoàn cảnh tự nhiên như thế ngược lại làm cho cô bé cảm thấy càng thêm tự do.

Dấy lên một đống lửa, Ôn Dao cùng Mạn Toa đơn giản ăn cơm tối, sau đó trải xong túi ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa mới nằm xuống, Mạn Toan chợt nghe bên kia Ôn Dao nhẹ nhàng nói: "Ngày mai bắt đầu cố gắng sống sót."
"À?"
Mạn Toa xoay người, nghi hoặc hỏi thăm: "Chị Dao Dao, chị nói cái gì?"
Nhưng cô bé cũng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen kịt của Ôn Dao, không nhận được lời giải đáp gì khác, dường như đối phương đã ngủ rồi.
Cau mày nghĩ nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn Mạn Toa cũng không biết Ôn Dao có ý gì, lại ngại ngùng đánh thức chị ấy, cô bé quyết định sáng mai hỏi lại.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mạn Toa bị Điểm Điểm lay tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện không còn nhìn thấy Ôn Dao và Đại Hoàng nữa!
Đống lửa tối hôm qua đã bị dập tắt từ lâu, chỉ còn để lại đống than củi màu đen, bên người Mạn Toan ngoại trừ một chiếc ba lô to và một cái túi nhỏ thì cũng không còn bất cứ vật gì nữa.
Ba lô là của cô bé, trước khi đến đây Ôn Dao dặn cô bé tự chuẩn bị, mà cô bé chưa từng thấy chiếc túi nhỏ kia.
Mạn Toa đứng lên từ trong túi ngủ, cô bé nhìn quanh bốn phía, căn bản không phát hiện tung tích Ôn Dao.
"Điểm Điểm, mi có thấy chị Dao Dao không?"
Mạn Toa vội vàng ôm Điểm Điểm hỏi, thế nhưng Điểm Điểm mở to đôi mắt vô tội nhìn cô bé, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Hốc mắt Mạn Toa dần dần đỏ lên, cô bé không biết đây là thế nào, vì sao thức dậy chỉ còn lại cô bé và Điểm Điểm.
Cô bé hít hít cái mũi, đột nhiên nghĩ đến lời tối hôm qua Ôn Dao nói, hình như là nói... bảo cô bé cố gắng sống sót?
Chẳng lẽ chị Dao Dao cố ý ném cô bé ở đây sao? Để cô bé tự mình sinh sống ở đây?
Vì sao?!
Không để lại bất cứ lời nhắn gì, cứ như vậy bỏ lại cô bé ở đây sao?
Từng giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống gương mặt, Mạn Toa đưa tay lau lung tung, sau đó bắt đầu lật xem chiếc túi nhỏ khác.
Trong túi nhỏ có chứa bật lửa, đèn pin, dao nhỏ và một ít vật phẩm thiết yếu dùng cho dã ngoại, có lẽ Ôn Dao để lại đấy.

Man Toa nhìn chiếc túi nhỏ, chưa từ bỏ ý định bắt đầu tìm kiếm chung quanh, cũng không phát hiện Ôn Dao lưu lại nửa điểm dấu vết.
Đi thật rồi sao?
Mạn Toa cong miệng lên, cô bé ngẩng đầu quan sát bốn phía, xác định phương hướng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô bé cất kỹ túi ngủ cột lên trên ba lô, đeo chiếc túi nhỏ trước ngực, sau đ1o mang theo Điểm Điểm đi về hướng bắc.
Cô bé nhớ rõ đi theo hướng này có thể ra khỏi rừng rậm.
Lúc này Ôn Dao thảnh thơi ở trên cây đại thụ phía đông nam cách đó không xa, Đại Hoàng không biết chạy đi chơi ở nơi nào.
Đối với việc mình ném một đứa trẻ chín tuổi một mình vào trong rừng rậm, Ôn Dao cũng không cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không đúng.
Truyện được đăng tại s3.truyenhd.com hongtrang301
Một là từ nhỏ Mạn Toa đã sống trong núi rừng, đều có thể tự mình làm rất nhiều chuyện, chỉ có điều trước kia có các anh chị chăm sóc, không có cơ hội tự lập mà thôi.
Hai là Ôn Dao đã hỏi thăm qua Du Thừa Chí, chương trình Mạn Toa theo học đã bao gồm nhận biết dị thực dị thú trước mắt đã biết và Zombie, hơn nữa cũng đã học qua khóa sống sót nơi dã ngoại, điều nên biết cơ bản đều biết cả.
Cuối cùng Ôn Dao cũng không phải mặc kệ cô bé, chẳng qua là bí mật theo sát phía sau cô bé mà thôi, giống như thầy của mình đã từng làm như vậy với Ôn Dao.
Cũng không biết, cô bé có thể làm đến một bước kia hay không, có thể thuận lợi đột phá lên cấp ba, thuận lợi trở thành khế ước sư, Ôn Dao cũng không dám cam đoan.
Tất cả mấu chốt đều nằm ở bản thân Mạn Toa.
Ngay từ đầu trong lòng Mạn Toa còn rất ủy khuất và bối rối, nhưng thời gian dần qua, cô bé bắt đầu hưởng thụ không khí trong lành trong rừng rậm, không tự chủ mà bắt đầu nhẹ cất giọng hát bằng ngôn ngữ tộc Bạc Nhĩ.
Ngẫu nhiên đụng phải một vài con thú nhỏ nhát gan, cô bé lợi dụng dị năng của mình dẫn dụ chúng nó đi ra, tiến hành trao đổi cùng chúng nó, dường như hoàn toàn quên mất sự tức giận vì Ôn Dao không một lời chào đã bỏ đi mất.
"Như vậy... Cũng rất tốt."
Mạn Toa thì thào lẩm bẩm, đã rất lâu không nhẹ nhàng tự tại như vậy rồi, tuy sau khi đến căn cứ bọn họ đã biết cái gọi là "thần lực" căn bản không phải sơn thần ban cho, nhưng Mạn Toa vẫn nhớ rõ lời của ông nội tế tự, cô bé là đứa trẻ được sơn thần chọn, là tế tự kế tiếp của tộc Bạc Nhĩ.
Có lẽ là thật, cho nên cô bé mới có thể nghe hiểu những âm thanh của động vật kia...
Mấy giờ trôi qua, Mạn Toa cảm thấy có chút đói bụng, Ôn Dao cũng không để lại đồ ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.