Chương trước
Chương sau
Phía đằng sau tường thủy tinh có cái gì cuộn mình trong góc, bởi vì ẩn trong bóng râm, thậm chí không phân biệt được da lông đối phương là màu gì.
Ôn Dao lấy ra chìa khóa Du Thừa Chí đưa đến, bắt đầu từ từ chọn lấy.
Trong không gian yên tĩnh quanh quẩn âm thanh chìa khóa va chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, từng tiếng lại từng tiếng, dường như gõ lên trên ngực dị thức.
Không ít dị thú nhịn không được rụt rụt thân thể vào trong góc, hận không thể che chắn lỗ tai của mình, làm như cái gì cũng không nghe thấy.
Hai tên đáng sợ này từ đâu đến vậy chứ!
Đã tìm được chìa khóa mở cửa gian "nhà tù" này, Ôn Dao giơ tay lên, cắm chìa khóa vào trong lỗ, nhẹ nhàng vặn một cái, mở cửa đi vào trong.
Trong góc tường cuộn mình một con dị thú có da lông màu đỏ rực, cộng thêm hoàn cảnh lờ mờ, căn bản không nhìn thấy rõ bộ dáng của nó.
Nó nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, giống như căn bản không chú ý đến Ôn Dao.
Ôn Dao thoáng dò xét bốn phía, phát hiện khắp nơi trên bốn vách tường đều có vết cào thật sâu, xem ra thật rất khát vọng tự do.
Trên đường đến đây Ôn Dao đã nghe ngóng ở chỗ Du Thừa Chí, lúc ấy con hồ ly biến dị này bị thương nên mới bị bắt trở lại, ở đây nó cũng là dị thú thông minh nhất trong đám này, nó dường như nghe hiểu ý đồ bọn hắn bắt bọn nó, mỗi ngày huấn luyện đều vô cùng phối hợp.
Nó không có dị năng, chỉ là tốc độ nhanh thôi, thời điểm nó đối chiến cùng các học sinh, nó còn vô cùng hiểu đúng mực, mỗi lần chỉ làm những đứa trẻ kia bị thương nhẹ, chưa bao giờ có ý đồ cắn chết bọn trẻ.
Cho nên lúc mới đầu mọi người còn rất yêu thích nó đấy, thậm chí còn có huấn luyện viên muốn nhận nó làm dị sủng, nhưng trở ngại quy tắc của trường quân đội chỉ đành từ bỏ.
Nhưng thật không ngờ có một ngày Mạn Toa thiếu chút nữa để nó chạy thoát!
Bởi vì lúc ấy Mạn Toa cũng không phải trực tiếp thả hồ ly biến dị chạy đi, trước đây cô bé còn làm nhiều chuyện quấy nhiễu ánh mắt mọi người, chế tạo sự hỗn loạn nhất định, dẫn dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh.
Nếu như không phải trường quân đội còn có cảnh vệ khác âm thầm canh gác, nói không chừng thật đúng là để nó chạy mất.
Sau khi chuyện này xảy ra, dù sao Mạn Toa tuổi còn nhỏ, chỉ phê bình một phen, tất cả mọi người còn hoài nghi không biết có phải con hồ ly biến dị này giật dây, dù sao lấy tuổi tác và kinh nghiệm của Mạn Toa mà nói, không có khả năng một mình nghĩ ra kế hoạch chạy trốn tương đối hoàn thiện như vậy.
Thế nhưng hỏi Mạn Toa thế nào cũng không chịu nói ai dạy cô bé, thậm chí Y Toa hỏi cô bé cũng không chịu nói.
Tuy Mạn Toa không nói, nhưng hồ ly biến dị vẫn bị nhốt lại, hơn nữa đoạn thời gian huấn luyện này đều không dùng đến nó.
Đối với nó kết quả xử lý còn chưa đưa ra, chỉ tạm thời giam giữ nó.
Nhìn bộ dạng đối phương vẫn không nhúc nhích, Ôn Dao nhấc chân đá nhẹ một phát, thời điểm chuẩn bị đá cái thứ hai, đối phương đột nhiên nhảy dựng lên, lộ ra nanh vuốt sắc bén đánh đến chỗ cổ Ôn Dao!

"Phanh!"
Hồ ly biến dị còn chưa đến gần Ôn Dao giống như đánh lên một vách tường trong suốt, cả thân thể bị bắn ngược ra sau!
Đồng thời lại hung hăng nện mạnh vào vách tường đằng sau, cuối cùng rớt xuống.
Dây xích kim loại đặc thù rầm rầm vang lên, âm thanh vang vọng trong toàn bộ không gian.
Bên ngoài binh sĩ thăm dò quan sát bên trong, do dự hỏi Du Thừa Chí ở một bên: "Hiệu trưởng, thật sự không vào xem sao?"
Lại giao tất cả chìa khóa cho cô bé kia, không sợ cô bé ấy không cẩn thận thả hết tất cả dị thú à?
Tuy đều là dị thú cấp thấp, nhưng cũng có vài chục con đấy, chạy ra một con làm học sinh bị thương sẽ không tốt đâu.
"Không cần."
Du Thừa Chí lắc đầu, binh sĩ này mới tới đấy, còn không biết cô bé kia có bao nhiêu hung tàn, có cô bé ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ôn Dao nhìn hồ ly biến dị nhe răng trợn mắt, làm ra bộ dáng công kích Ôn Dao, trong đầu đối phương hỏi: 【Là mi giựt giây Mạn Toa thả mi đi ra ngoài hay sao?】
Nghe được tiếng nói của Ôn Dao hồ ly biến dị thoáng sửng sốt, dường như không ngờ cô bé trước mặt này có thể nói chuyện cùng nó.
Thấy hồ ly biến dị không có phản ứng, chỉ cảnh giác nhìn mình chằm chằm, Ôn Dao lại hỏi:【Muốn đi ra ngoài sao?】
【Mi sẽ thả ra đi ra ngoài?】
Hồ ly biến dị xì mũi coi thường Ôn Dao, nó đi lên phía trước vài bước, tiếp tục nói:【Nhân loại các người đều dối trá, vì lợi ích bản thân cái gì cũng có thể làm được!】
【Mạnh được yếu thua mà thôi.】
【Thế nhưng các người làm tất cả với ta mà nói chính là sỉ nhục!】
À, thì ra là một con hồ ly tự tôn.
Ôn Dao phát hiện, con hồ ly biến dị này có chỉ số thông minh thật đúng rất cao, tinh thần lực chấn động cũng mạnh hơn rất nhiều so với những dị thú cấp ba khác, có thể thuận lợi tiến hành trao đổi với Ôn Dao, nhưng lại không có dị biến, là một con hồ ly rất thông minh.
【Mạn Toa không phải rất thích mi sao?】
【Thú con ngu xuẩn mà thôi, dễ dàng có thể lừa gạt, đáng tiếc không chạy thoát được.】
Thật là như vậy sao?

Ôn Dao rõ ràng cảm giác trong khoảnh khắc đó tinh thần lực của đối phương chấn động không bình thường lắm.
Không hỏi lại cái gì, Ôn Dao quay người đi ra ngoài, một lần nữa khóa kỹ cửa, chỉ để lại hồ ly biến dị đầy ngây ngốc.
Tên này không phải đến gϊếŧ nó sao?
Nó còn cho rằng sau kế hoạch chạy trốn thất bại của mình, những con người kia sẽ lập tức gϊếŧ nó, không nghĩ tới lại còn giữ nó lại lâu như vậy.
Cho rằng làm như vậy nó sẽ cảm động sao? Làm sao có thể!
Ôn Dao mang theo Đại Hoàng đi ra cổng, trả lại chùm chìa khóa kia cho Du Thừa Chí.
Du Thừa Chí để binh sĩ tiếp tục trở về canh gác, sau đó hỏi: "Còn có những chuyện khác sao?"
"Các người xử lý con hồ ly kia như thế nào?"
"Cái này..." Du Thừa Chí lắc đầu: "Chúng ta tạm thời còn chưa nghĩ ra phương pháp xử lý, linh trí của nó có vẻ rất cao, nhưng bây giờ lại không quá phối hợp với chúng ta. Thả thì không thể nào, gϊếŧ... Nghĩ như thế nào cũng thấy có chút đáng tiếc, dù sao dị thú cấp ba bắt sống không được nhiều lắm..."
"Giữ lại, em có việc dùng."
"Em làm được gì?"
Ôn Dao nhìn hắn một cái, không có trả lời.
Du Thừa Chí bất đắc dĩ cười cười: "Giữ lại cũng tốt, gϊếŧ thật đúng là có chút không nỡ. Đúng rồi, chuyện của Mạn Toa làm phiền em rồi, chỉ là người có biến dị tinh thần lực quá ít, nhưng so sánh, người đặc thù cũng càng lúc càng ít, đều không có kinh nghiệm có thể giao lưu. Mạn Toa đứa nhỏ này rất thiện lương, vào thời điểm xã hội như thế này thật sự rất hiếm thấy, cũng không đành lòng mai một dị năng của em ấy, dù sao có dị năng như vậy khi trưởng thành tôi tin tưởng có thể trọng dụng đấy!"
Ôn Dao gật gật đầu, hữu dụng hay không phải đợi Mạn Toa đột phá cấp ba rồi nói sau, bởi vì Ôn Dao nhớ rõ khế ước sư kia lên cấp ba mới có năng lực này.
Lúc trở về, qua nhiên Mạn Toa vẫn ngoan ngoãn tu luyện, Điểm Điểm còn canh gác ở một bên.
Điểm Điểm chỉ là một con mèo báo bình thường, nhưng đối với Mạn Toa mà nói, chính là đồng bạn tốt nhất.
Không để ý đến Điểm Điểm không khách khí thị uy với mình, Ôn Dao nói với Mạn Toa: "Ngày mai cùng chị đi ra ngoài."
"Đi đâu?"
Mạn Toa cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm, chẳng lẻ muốn đi ra ngoài rèn luyện thực tế sao? Thế nhưng cô bé sẽ không đánh nhau nha!
Ôn Dao không trả lời, mà để cô bé tự đi thu thập đồ đạc của mình, bởi vì muốn đi theo Ôn Dao, cho nên cô bé chuyển qua, cùng một phòng với Ngữ Điệp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.