Mạn Toa gò bó ngồi đối diện Ôn Dao, Mạn Toa ôm Điểm Điểm cúi đầu, ngẫu nhiên lén lút ngẩng đầu ngắm nhìn Ôn Dao, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu. Thật ra Mạn Toa rất yêu thích tiểu tỷ tỷ này đấy, mặc dù bình thường tiểu tỷ tỷ không thích nói chuyện, vẻ mặt cũng phi thường đạm mạc, nhưng Mạn Toa vẫn rất yêu thích chị ấy, Mạn Toa cảm thấy trên người Ôn Dao có một loại cảm giác vô cùng hấp dẫn người khác. Có lẽ cũng có sự sùng bái trong đó, dù sao nhìn tiểu tỷ tỷ không lớn hơn mình mấy tuổi đã có thể một mình đưa tất cả mọi người ra khỏi núi rừng nguy hiểm như vậy, làm sao có thể không sùng bái cho được? Hai người cứ như vậy yên lặng ngây người nửa giờ, không có người nào mở miệng. Mạn Toa cảm thấy trước đó chị Hạ nhắc đến chuyện của mình, cô bé ngại ngùng mở miệng nói chuyện, chỉ có thể một lần lại một lần vuốt lông Điểm Điểm trong ngực, sau đó liếc trộm Ôn Dao, mà Ôn Dao đang cẩn thận quan sát tinh thần lực của Mạn Toa. Tinh thần lực của Mạn Toa cùng lần đầu tiên gặp cho người ta cảm giác không khác biệt gì cho lắm, vẫn bình thản an bình như cũ. Ít nhất nói rõ đứa nhỏ này cho đến bây giờ được người bên cạnh bảo hộ rất tốt, không trải qua tổn thương nặng nề, còn bảo trì được tâm tính trước kia. Đây là chuyện tốt cũng không tốt, khó trách tinh thần lực cô bé này chậm chạp không thể lên cấp, có lẽ thiếu một thứ gì đó... Nhớ lại trước đó Hạ Y Huyên từng nói, Ôn Dao mở miệng hỏi: "Em cảm thấy dị thú bị giam giữ rất đáng thương?" Quân đội bắt được không ít dị thú còn sống, cũng không phải dùng để ăn hay làm thì nghiệm, mà để huấn luyện, huấn luyện năng lực tác chiến cho các binh sĩ, Zombie cũng có. Trường quân đội thiếu niên cũng có một ít dị thú cấp thấp và Zombie cấp thấp từ cấp 1 đến cấp 3, đều để cho bọn nhỏ huấn luyện trên khóa đấy. Dù sao bây giờ không phải thời điểm nuôi dưỡng đóa hoa trong nhà ấm nữa, để bọn nhỏ nhanh chóng thích ứng Zombie cùng dị thú, gộp lại giải mã phương thức chiến đấu cho bọn chúng, đây là biện pháp tốt nhất. "... Dạ." Mạn Toa chần chờ một chút, khẽ gật đầu một cái. Từ nhỏ cô bé đã mềm lòng, lại yêu thích ở chung với động vật nhỏ, nhìn thấy chim non bị thương đều sẽ đau lòng. Về sau đã có dị năng, cô bé có thể mơ hồ nghe được tiếng lòng của những động vật, đặc biệt là những dị thú kia, có thể nghe được rõ ràng hơn, thậm chí còn có thể trao đổi đơn giản. Sau khi đi vào căn cứ Hoa Nam, áo cơm không lo, cộng thêm các anh chị khác đều khắc khổ tập luyện, có đôi khi khó tránh khỏi không để ý đến cô bé. Mà Y Toa có quan hệ tốt nhất với cô bé lại không có bên cạnh, hơn nữa đủ loại nguyên nhân, Mạn Toa ở chung với những bạn nhỏ khác không vui, tự nhiên cô bé bắt đầu tìm kiếm an ủi từ nơi khác. Vì vậy cô bé bắt đầu tìm đến dị thú bị giam nói chuyện phiếm với bọn chúng, có đôi khi còn vụиɠ ŧяộʍ giúp tụi nó, cuối cùng thiếu chút nữa thả một con hồ ly biến di đi mất.
"Tại sao phải thả bọn chúng? Trường quân đội vẫn còn những đứa trẻ bình thường khác, nếu như bị cắn bị chúng ăn thịt thì sao?" Mạn Toa cúi đầu càng thấp hơn, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng trả lời: "Thực xin lỗi, lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy chúng rất đáng thương, bị giam giữ không có tự do, còn phải mỗi ngày đối luyện với người khác, còn bị thương..." "Chẳng lẽ không có người trị liệu?" "Có, nhưng mỗi ngày chúng đều phải trải qua đau đớn như vậy..." "Chẳng lẽ chúng không làm những người khác bị thương?" "... Cũng bị thương." Mạn Toa chần chờ một chút, nhỏ giọng nói ra, nếu không phải tai Ôn Dao thính, thiếu chút nữa sẽ không nghe thấy. Không đến hơn nửa năm, ngược lại tiếng phổ thông học không tệ lắm, trước kia chỉ biết nói chưa đủ lớn đây này. Ôn Dao uống một hớp, nhuận nhuận cuống họng. Ah, nói thật nhiều lời nha, miệng đều khô, mang theo trẻ con thật phiền phức! "Nhưng... nhưng.... Nhưng bọn hắn có huấn luyện viên bảo vệ mà, những dị thú kia lại không có, chết rồi còn làm thành đồ ăn..." "Em đã ăn chưa?" Mạn Toa cắn cắn môi, lầm bầm nói: "Em lại không biết làm thành đồ ăn gì..." Ôn Dao lặng yên trợn trắng mắt, dưới cái nhìn của Ôn Dao, cái này là rảnh rổi sinh nông nổi đấy, sinh hoạt khoái hoạt yên bình quá nên nghĩ quá nhiều, chui vào ngõ cụt. Trước kia lúc mới gặp còn thật đáng yêu, mới mấy tháng mà đã như vậy rồi, vẫn là tuổi quá nhỏ, rất nhiều thứ không nghĩ ra. "Không có gì đúng sai, lập trường khác nhau mà thôi." Ôn Dao đứng người lên, Ôn Dao từ trên cao nhìn qua Mạn Toa, hỏi: "Em muốn cứu những dị thú bị giam lại kia?" Mạn Toa dừng một chút, gật đầu lại lắc đầu, mày nhăn lại, bản thân cũng có chút buồn rầu: "Em cũng không biết..." "Dị thú cùng bọn Y Toa, em chọn ai?"
"Đương nhiên là chị Y Toa bọn họ rồi!" Ừm, xem ra còn chưa hoàn toán choáng váng, chỉ là trong thời gian ngắn nghĩ không thông. Nhưng... cũng có khả năng bị cái gì mê hoặc. "Em ở chỗ này minh tưởng đi." Sau đó lại đặt Mạn Mạn ở trên mặt bàn, bảo nó cẩn thận giám sát Mạn Toa. Làm xong tất cả, không đợi Mạn Toa Mạn Toa hỏi thăm cái gì, Ôn Dao đi thẳng ra cửa. Cưỡi Đại Hoàng, Ôn Dao vỗ vỗ đầu của nó: "Trường quân đội thiếu niên." Trong căn cứ Hoa Nam không có nguyên nhân đặc thù cấm bay đấy, Ôn Dao cũng không vô tình phá hư quy tắc này, chỉ cần Đại Hoàng phi hành trên mặt đất, dùng tốc độ nhanh nhất cũng đã đến trường quân đội thiếu niên. Binh lính canh gác trường quân đội quen biết Ôn Dao, có điều Ôn Dao không có giấy thông hành có thể tiến vào, chỉ có thể thông báo hiệu trưởng phái người ra đón. "Dao Dao, em tới có việc gì thế?" Hiệu trưởng Du Thừa Chí có chút chột dạ, vừa mới đưa đứa bé kia qua, cô bé này đã đến đây rồi, chẳng lẽ có ý kiến với chuyện này? "Em muốn nhìn dị thú bị giam." Đối với yêu cầu của Ôn Dao, Du Thừa Chí có chút ngoài ý muốn, nhưng đó cũng không phải chuyện lớn gì, nên hắn tự mình dẫn Ôn Dao đến nơi giam giữ dị thú. Dị thú bị giam trong trường quân đội cấp bậc đều khá thấp, có dị năng nguyên tố không nhiều lắm, đều bị tách ra nhốt sâu trong tòa nhà. Trong phòng có binh sĩ dị năng trông coi, Ôn Dao từ chối yêu cầu cùng đi của Du Thừa Chí, thậm chí còn để hắn đem những chiến sĩ dị năng kia đi ra ngoài. Nhìn bên người Ôn Dao còn có Đại Hoàng, Du Thừa Chí cũng không do dự quá lâu liền đồng ý. Dị thú cả phòng này cộng lại chỉ sợ đều đánh không lại Đại Hoàng, hơn nữa cô bé này, không có gì lo lắng cả. Vừa đi vào trong phòng, đủ loại tiếng kêu động vật tràn ngập vào trong óc Ôn Dao, làm cho người khác đau cả đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]