Chương trước
Chương sau
Ôn Dao lắc đầu, lại nhẹ gật đầu.
Quan Bác bên cạnh liếc mắt, có chuyện gì có thể nói rõ ràng đàng hoàng được không? Lắc đầu lại gật đầu đấy, có ý gì đây?!
Cũng may Ôn Dao rất nhanh đã mở miệng, Ôn Dao chỉ chỉ vào Công Huân: "Có thể cứu chữa."
Vừa chỉ chỉ giáo sư Hình: "Không cứu được."
"Thế cứu Công Huân trước đi!" Quan Bác không hề nghĩ ngợi nhanh chóng mở miệng nói.
"Ừm."
Ôn Dao trước phân ra một đám tinh thần lực của mình, từ từ tiến đến gần tinh thần thể của Công Huân.
Tinh thần lực thuần túy cường đại của Ôn Dao đối với tinh thần lực màu xám mà nói có lực hấp dẫn trí mạng, thoáng sờ một cái, chúng liền phía sau tiếp phía trước quấn lên tinh thần lực của Ôn Dao, không hề đứt đoạn đến gần tinh thần thể của Ôn Dao.
Không đợi đối phương hoàn toàn quấn lên tinh thần thể của mình, Ôn Dao quyết định thật nhanh chặt đứt liên hệ giữa mình cùng sợi tinh thần lực kia.
Đồng thời, lần nữa phân một đám tinh thần lực hóa thành lưỡi đao hơi mỏng, rất nhanh bay về phía tinh thần thể của Công Huân, gọt sạch tinh thần lực màu xám đang quấn cùng một chỗ với tinh thần lực màu trắng!
"A —— "
Vào lúc đó Công Huân phát ra một tiếng thét thống khổ, cả thân thể co giật mạnh, sau đó lại nặng nề ngã lại trên giường.
Vốn cũng vì Ôn Dao chỉ nhìn chằm chằm thật lâu vào Công Huân mà không có bất kỳ động tác nào đã khiến Quan Bác có chút nôn nóng, lúc Công Huân phát ra tiếng kêu thảm thiết hắn lập tức bước lên một bước dài, lại bị Ôn Minh đè bả vai lại.
Ôn Minh lắc đầu với hắn, ra hiệu hắn không nên vọng động.
Quan Bác cố gắng kiềm chế sự lo nghĩ và xúc động trong lòng, vẻ mặt lo lắng nhìn thân thể Công Huân nằm lại trên giường vẫn còn có chút run rẩy.
Tinh thần lực màu xám bị Ôn Dao chặt đứt mang ra vẫn còn có chút vùng vẫy, một lát sau mới từ từ tiêu tán trong không khí.
Ôn Dao vuốt vuốt huyệt thái dương, sau đó gật gật đầu với Ôn Minh, tỏ vẻ không có vấn đề gì nữa rồi.
Ôn Minh buông lỏng bàn tay đè bả vai Quan Bác, nhìn hắn vọt đến trước giường Công Huân kiểm tra tình huống, sau đó đi đến bên cạnh Ôn Dao hỏi: "Em không có việc gì chứ?"
Ôn Dao lắc đầu, bây giờ chút tinh thần lực ấy đối với Ôn Dao mà nói không coi vào đâu, căn bản không có tổn thất gì.
Mà Quan Bác sau khi xác định Công Huân đã đỡ hơn và vẫn còn sống, hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác chần chờ hỏi thăm: "Thế... hắn nhìn có vẻ vẫn còn đau đớn như trước... có cách nào không?"

Vấn đề này không cần Ôn Dao giải đáp, Ôn Minh trực tiếp mở miệng nói: "Cho hắn phục dụng một ít thuốc khôi phục tinh thần lực, sau đó nghỉ ngơi thật tốt, sắp tới tạm thời đừng sử dụng tinh thần lực."
"À đúng! Thuốc khôi phục tinh thần lực!"
Quan Bác vỗ vỗ trán của mình, làm sao lại quên mất thứ này chứ, bây giờ nơi bọn hắn đang ở chính là viện nghiên cứu thuốc sinh vật đấy!
Làm quan hưởng lộc vua, gần chùa ăn lộc chùa, với tư cách quân đội ở viện nghiên cứu phát minh thuốc, đặc biệt là đội giám sát, bọn hắn sử dụng thuốc đều là thuốc trực tiếp sản xuất ở đây đấy, hơn nửa đều là phẩm chất tốt nhất.
Quan Bác vội vàng cho Công Huân dùng thuốc, xem đôi chân mày nhíu chặt của Công Huân từ từ giãn ra, sắc mặt dần dần cũng hòa hoãn lại, trái tim nâng lên cuống họng của Quan Bác cuối cùng cũng được thả xuống.
Quan Bác thở dài nhẹ nhỏm, Quan Bác quay người đi đến trước mặt Ôn Dao, chỉ vào giáo sư Hình hỏi: "Tên kia thật sự hết thuốc chữa rồi sao?"
Lần này giọng điệu của hắn hoàn toàn không còn hoài nghi và không tín nhiệm như lúc ban đầu nữa, vẻ mặt nhìn về phía Ôn Dao cũng mang theo sợ hãi thán phục.
Hắn hoàn toàn không ngờ, một cô bé như vậy, lại là dị năng giả song hệ, hơn nữa tinh thần lực xem ra rất cường đại.
Trước kia ngẫu nhiên nghe được lời đồn trong quân đội, nói người lợi hại nhất căn cứ Hoa Nam không phải là Ôn Minh, mà là em gái của cậu ấy.
Trước đó đều tưởng rằng đó là lời nói đùa, tưởng rằng Ôn Minh yêu em gái như mạng, không nghĩ đến chuyện này lại là sự thật!
"Không cứu được."
Dưới cái nhìn của Ôn Dao, tinh thần lực của tên kia đã hoàn toàn bị tinh thần lực màu xam ô nhiễm đồng hóa rồi, quả thực chính là một ổ ô nhiễm, ai đụng trúng cũng không may.
"Vậy tại sao hai người bọn họ lại đột nhiên như vậy, tinh thần lực của tên kia có vấn đề gì sao?"
Quan Bác phải biết rõ ràng chân tướng chuyện này, trước mắt Công Huân vẫn còn hôn mê, bây giờ có thể hỏi cũng chỉ có cô bé trước mắt này mà thôi.
Ôn Dao nghĩ nghĩ, chỉ vào giáo sư Hình nói ra: "Trong tinh thần thể của hắn có tinh thần lực kỳ quái khác, từ từ gây ô nhiễm toàn bộ tinh thần lực của hắn, tinh thần lực từ bên ngoài đến này gây ra chút ít kỳ quái."
"Em nói là... Hắn bị khống chế?"
Quan Bác trước tiên nghĩ đến điều này, trong năm mới xảy ra vụ trộm cách điều chế thuốc trong sở nghiên cứu, vụ này đã bị liệt vào trọng yếu nhiều lần cường điệu nhắc nhở, đội giám sát bọn hắn được thành lập cũng bởi vì chuyện này đấy.
"Không nhất định."
Ôn Dao lắc đầu, lần này càng giống chuyện xảy ra ở căn cứ Hoa Nam hơn, nhưng khác nhau ở chổ Cảnh San bị tinh thần lực màu xám giày vò vô cùng thống khổ, mà giáo sư Hình lại bị đồng hóa từ từ.
Lần này Công Huân ngoài ý muốn khuấy động tinh thần lực màu xám, phá vỡ cân đối.
"Bình thường họ Hình đều rất bình thường, cũng không có hành vi kỳ quái gì khác..."

Quan Bác cúi đầu tự nói vài câu, sau đó ngẩng đầu nói với Ôn Minh: "Tục ngữ nói nhạn qua lưu ngấn (chuyện gì cũng để lại dấu vết),hắn đã có vấn đề, vậy thì nhất định có thể tra ra một ít dấu vết để lại! Tôi sẽ để các anh em mở rộng phạm vi điều tra, thế nào cũng có thể tìm được chỗ không đúng. Còn có, chuyện lần này rất cảm ơn hai người, trước đó là thái độ tôi không tốt, thật có lỗi."
Hắn cúi đầu cười cười với Ôn Dao: "Cảm ơn em."
"Không cần khách sáo."
Nhìn bộ dạng cô bé lại có vẻ mặt như người lớn nói không cần khách sáo, Quan Bác phì cười, đưa tay muốn xoa đầu Ôn Dao, lại bị một tay Ôn Minh đẩy ra.
Được rồi, lời đồn là sự thật.
Ôn Minh kéo Ôn Dao ra sau lưng, mặt lạnh ngẩng đầu nhìn hắn: "Nhớ tra rõ bối cảnh tên kia."
Nói xong không đợi Quan Bác trả lời đã lôi kéo Ôn Dao ra khỏi gian phòng đó, Quan Bác hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu gọi người tiến vào, sắp xếp mọi chuyện phía sau.
Ôn Minh dẫn theo Ôn Dao đến nơi nghỉ ngơi, lúc chuẩn bị rời đi thì bị giữ lại.
"Sao thế, Dao Dao?"
"Dư Thanh Dương."
"Ai?"
Ôn Minh ngây ngẩn cả người, suy nghĩ kỹ một hồi mới nhớ ra Dư Thanh Dương là ai, đây không phải cháu đích tôn nhà họ Dư chạy trốn khỏi căn cứ Hoa Bắc sao?
Trước đó Ôn Dao cũng không nói chuyện Dư Thanh Dương cho những người khác biết, nhưng lần này xem ra có quan hệ với chuyện lần đó, nên Ôn Dao nói rõ mọi chuyện trong này ra.
"Cho nên nói... Chuyện này cũng có khả năng là do tên kia giở trò quỷ?"
Bây giờ Dư Thanh Dương còn đang nằm trong danh sách truy nã, trước đó lúc tiếp nhận những căn cứ khác không bắt được hắn, còn suy đoán xem có phải hắn đã chết rồi hay không, hiện tại xem ra có lẽ còn sống tốt lắm?
"Có khả năng."
Ôn Dao cũng không xác định, tuy nhớ rõ chấn động tinh thần lực của Dư Thanh Dương, nhưng tinh thần lực màu xám kia có chút khác biệt, Ôn Dao cũng không dám khẳng định.
"Đã biết, anh sẽ điều tra kỹ càng, hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Sáng sớm hôm sau, liền có người từ chỗ nghiên cứu phát minh thuốc đến tìm Ôn Dao, Ôn Dao ở đó chờ đợi cả buổi, sau đó lại bị Ôn Minh mang đi.
Lúc này đây, Quan Bác hy vọng Ôn Dao có thể nhìn xem xem có người nào không đúng hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.