Chương trước
Chương sau
Ôn Dao ở chỗ nghiên cứu phát minh thuốc suốt một ngày!
Không phải không muốn đi, mà là bị một đám ông lão đầu tóc trắng xóa vây quanh không cho đi!
Nhân viên nghiên cứu khoa học đều rất đáng sợ đấy, mà nhân viên rơi vào nghiên cứu khoa học càng thêm đáng sợ, đối với bọn họ mà nói, ăn uống cùng ngủ nghỉ đều lãng phí thời gian, lãng phí tánh mạng!
Nếu không phải Vương Kiệt có ánh mắt, thỉnh thoảng tiếp nước tiếp đồ ăn cho Ôn Dao.
Ngược lại Ôn Dao cũng rất hiểu bọn hắn, bởi vì nhiều khi ma pháp sư nghiên cứ ma pháp hay nghiên cứu thuốc cũng thường xuyên mất ăn mất ngủ, hơn nữa do có tinh thần lực cường đại cùng ma lực chèo chống, mấy ngày mấy đêm không ăn không uống không ngủ đều là chuyện thường xảy ra.
Thế nên phần lớn ma pháp sư làm nghiên cứu kiểu này thân thể đều suy nhược, là loại người có thể năng yếu nhất trong các ma pháp sư.
Cho nên đối với bọn người này người ngoài xem bọn hắn như những giáo sư có chút "Điên", thái độ Ôn Dao coi như không tệ, thẳng đến khi Ôn Minh đến mới giải cứu được Ôn Dao thoát khỏi một đám người cuồng nghiên cứu khoa học.
Giáo sư Liêu bọn hắn còn rất không nỡ, nói thẳng để Ôn Dao ở chỗ này thêm mấy ngày, còn kém khóc lóc ôm đùi mà thôi.
"Giáo sư, các người yên tâm, chúng tôi lại ở chỗ này thêm hai ba ngày, hôm nay Dao Dao cũng mệt rồi, ngày mai chúng tôi lại đến nữa."
Xác định Ôn Minh nói thật, rốt cuộc bọn người giáo sư Liêu mới cho đi.
Đi ra cho nghiên cứu phát minh thuốc, Ôn Dao quay đầu nhìn Ôn Minh, cô nhớ rõ anh trai từng nói đưa đồ xong sẽ đi ngay, tại sao lại ở thêm mấy ngày?
Lúc này Ôn Dao phát hiện sắc mặt ôn hòa của Ôn Minh vừa ra khỏi chỗ nghiên cứu phát minh đã trở nên ngưng trọng, dường như có tâm sự.
Thẳng đến đi ra một khoảng cách, Ôn Minh mới nói với Ôn Dao: "Dao Dao, bây giờ xảy ra chút chuyện, anh dẫn em đi xem, xem thử có cách giải quyết nào không."
Ôn Minh dẫn theo Ôn Dao đi qua vài đường hành lang, trên đường đề phòng sâm nghiêm, có vẻ xảy ra chuyện lớn gì đó.
Cuối cùng Ôn Minh dẫn Ôn Dao đến một gian phòng đặc chế, trong phòng có hai người đang nằm, một người mặc áo khoác trắng, một người mặc quân trang màu mực.
Trên mặt bọn hắn biểu lộ thống khổ, trên đầu gắn đầy đường dây, đường dây bên người đàn ông quân trang dường như xuất hiện vấn đề, không chỉ thiết bị bốc khói, màn hình cũng đen thui đấy.
Mà trên màn hình của người đàn ông mặc áo khoác trắng bên kia xuất hiện những đường sóng điện não như đồi núi.
Tào Hâm – Quan Bác (Editor: chắc tác giả nhầm quá, Tào Hâm là nhân viên kiểm an mà, người đứng đây phải là Quan Bác chứ, nên ta sửa thành Quan Bác nha) nhìn lên màn hình trước mặt, đôi chân mày nhíu chặt, nghe tiếng mở cửa, hắn vội vàng quay đầu, ánh mắt lướt qua Ôn Minh rồi nhìn ra phía sau cậu ấy.

"Người cậu nói đâu?"
Quan Bác nhìn về phía sau Ôn Minh thêm vài lần, cũng không phát hiện những người khác đến.
Ôn Minh vỗ vỗ bả vai em gái: "Đây không phải người sao?"
Nhìn cô bé dung mạo tinh xảo ôn nhu, Quan Bác trợn tròn mắt, Ôn Minh nói cứu tinh là cô bé này à? Không nói đùa chứ?
"Đại tá Ôn! Chuyện này cũng không phải chuyện đùa!"
Sắc mặt Quan Bác hiện lên một tia phẫn nộ, hắn cho rằng đây là đang chơi đồ hàng sao?
Vốn bởi vì giáo sư Hình chết sống không thừa nhận hành vi của mình có mục đích khác, Quan Bác định dùng biện pháp khác.
Quan Bác cũng không tính toán dùng hình thức nghiêm hình bức cung gì khác, mà gọi một binh sĩ khác đến, để hắn ta đến thẩm vấn giáo sư Hình.
Người binh sĩ này tên là Công Huân là một dị năng giả tinh thần lực, dị năng của hắn cùng loại với thôi miên, có thể làm cho người khác rơi vào ảo giác hắn tạo ra, do đó có thể dẫn dụ đối phương mở miệng.
Vốn Quan Bác cho rằng chuyện này không chút sơ hở nào, bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên Công Huân làm chuyện như vậy, trên cơ bản có thể nói tỷ lệ thành công rất cao, nhưng không nghĩ tới lần này lại xảy ra rủi ro.
Quan Bác cũng không biết xảy ra chuyện gì, thời điểm đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh quan sát, ngay từ đầu vẫn khá tốt, lúc ấy vẻ mặt giáo sư Hình bắt đầu có chút biến hóa, ai ngờ một giây sau, đột nhiên Công Huân hét thảm một tiếng, hai tay ôm đầu té lăn trên mặt đất, sau đó cả người bắt đầu run rẩy, biểu lộ thống khổ.
Mà giáo sư Hình cũng ngã xuống đất, làm động tác giống Công Huân như đúc.
Lúc ấy Ôn Minh cùng Quan Bác vọt vào đầu tiên, nhưng hai người kia cũng đã rơi vào hôn mê, hơn nữa dù là hôn mê, nhưng vẻ mặt vẫn như trước vô cùng đau đớn, dường như đang phải chịu cái gì đó.
Bọn họ lập tức liên hệ người trị liệu, còn đưa bọn hắn đến gian phòng nghiên cứu sóng điện não tiên tiến nhất của viện nghiên cứu, muốn biết đến cùng bọn hắn bị làm sao.
Không nghĩ tới thiết bị vừa kết nối với Công Huân đã trực tiếp cháy hỏng, không biểu hiện được cái gì, mà giáo sư Hình bên này tuy thấy sóng điện não, nhưng tần suất sóng điện não vô cùng nhiễu loạn, hoàn toàn nhìn không ra cái gì.
Quan Bác cũng không có biện pháp, có rất ít dị năng giả tinh thần lực, viện nghiên cứu cũng chỉ có một, bây giờ có thể thấy rõ ràng tinh thần lực xảy ra vấn đề, nhưng phương hướng nghiên cứu của viện nghiên cứu bọn hắn không có một chút quan hệ với tinh thần lực.
Vốn Quan Bác muốn báo cáo viện trưởng tìm cách xin sự giúp đỡ của viện nghiên cứu khác, không nghĩ đến Ôn Minh biết ai có năng lực cứu bọn họ, hơn nữa người đó còn ở ngay trong viện nghiên cứu.

Quan Bác còn tưởng rằng có cao thủ gì đến rồi, ai nghĩ đến Ôn Minh lại mang theo em gái của cậu ấy đến!
Đây không phải đùa giỡn là cái gì!
"Tôi không đùa giỡn, nếu em tôi cũng không có cách giải quyết, vậy bọn họ thật sự hết thuốc chữa rồi."
Nhìn vẻ mặt đầy chắc chắn của Ôn Minh, Quan Bác nửa tin nửa ngờ.
Hắn cẩn thận đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một phen, vẫn không dám tin tưởng cô bé này có cách gì.
"Dù sao bây giờ anh cũng không có cách khác, vì sao không thử một lần?"
Quan Bác mấp máy miệng, hắn lại nhìn thoáng qua người đàn ông mặc quân trang nằm ở trên giường, rốt cuộc quyết định gật đầu.
"Dao Dao, em đến nhìn xem tinh thần lực của bọn hắn xảy ra vấn đề gì."
Ôn Dao gật đầu, trực tiếp đi đến trước giường Công Huân.
Dưới tầm mắt tinh thần lực của Ôn Dao, tinh thần lực của Công Huân cực kỳ hỗn loạn, hơn nữa bởi vì rơi vào trạng thái hôn mê, còn không bị khống chế phát ra một lượng tinh thần lực nhỏ ra ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao khiến máy móc giám sát hắn bị cháy hỏng, mà đầu sỏ tạo thành tất cả chính là một tia tinh thần lực màu xám.
Tia tinh thần lực màu xám kia có lực sinh mệnh mạnh mẽ, dường như đã gặp phải món ngon nào đó bắt đầu chui vào tinh thần lực màu trắng của Công Huân, quấy đến tinh thần thể của hắn một mảnh nhiễu loạn.
Lúc nhìn thấy một tia tinh thần lực màu xám kia, Ôn Dao cảm thấy dường như đã gặp ở đâu.
Ôn Dao có được tinh thần lực cường đại thoáng ngẫm nghĩ, rất nhanh đã nhớ ra chính mình từng gặp ở nơi nào.
Một năm trước sau trận tỉ thí dị năng ở căn cứ Hoa Nam, Ôn Dao đã từng cứu một dị năng giả hệ mộc tên Cảnh San, lúc ấy tinh thần thể của cô ấy chính là bị tinh thần lực màu xám như vậy quấn quanh.
Sau đó vào thời điểm tết âm lịch, ở căn cứ Hoa Bắc, mấy dị năng giả cấp thấp bị khống chế bên trong tinh thần thể của bọn hắn cũng có tinh thần lực bất thường.
Sau đó Ôn Dao lại nhìn về hướng giáo sư Hình bên kia, phát hiện tinh thần thể của hắn cơ bản đã biến thành màu xám trắng rồi, ngẫu nhiên có thể trông thấy có từng sợi tinh thần lực màu xám thò cái đầu ra, sau đó lại chui vào biến mất không thấy gì nữa.
Hơn nữa đối với tinh thần lực của người bình thường, tinh thần lực của hắn càng cường đại hơn, thậm chí không kém dị năng giả bình thường cho lắm.
Thấy chân mày em gái khó có được mà cau lại, Ôn Minh nhẹ giọng hỏi: "Dao Dao, rất khó giải quyết sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.