Chương trước
Chương sau
Ôn Dao cùng Thor đi theo bọn người Johnan đi đến chỗ ở của bọn hắn, phát hiện cách vị trí Ôn Dao thuê phòng cũng không xa, hơn nữa là một tòa biệt thự độc lập.
Trong biệt thự còn có mặt khác bốn người đàn ông khác, trong đó còn có một người Châu Á.
Đội ngũ Johnan tổng cộng có tám người, đi quán bar chỉ có bốn cái, nửa số người là dị năng giả cấp bốn, tỷ lệ này cũng rất cao rồi.
Trong đó duy nhất có một cô gái nước R, gọi là Sơn Điền Huệ Tử, cả người lạnh như băng, bên hông còn treo một thanh đao võ sĩ.
Đợi mời bọn Thor ngồi xuống, Johnan đi thẳng vào vấn đề nói: "Lời thêm càng thừa thải tôi cũng không nhiều lời nữa, tôi hy vọng có thể kết thành đồng minh với anh, ngày mai cùng hợp tác vây bắt thú biến dị, bắt được nó!"
Thor nghe vậy lông mày hơi nhướng lên, hỏi: "Hợp tác cũng không phải không thể được, có điều tôi muốn biết chính là, cho dù cuối cùng là chúng ta bắt được, đến lúc đó dị thú này thuộc về ai? Tôi cũng cảm thấy rất hứng thú với dị thú lợi hại như vậy đấy."
"Đương nhiên theo ý nguyện của dị thú rồi!" Johnan không cần nghĩ ngợi trả lời, sau đó giải thích với Thor: "Có khả năng anh không ít ở lại các căn cứ nên không rõ nhiều chuyện lắm, chỉ số thông minh của vài dị thú cấp bậc cao không thấp hơn con người, không phải người chúng đồng ý, có vài con cận kề cái chết cũng không theo. Nhưng cũng có vài con dưới sự áp bách của vũ lực đã đồng ý, sau đó lại tìm đúng cơ hội gϊếŧ ngược lại chủ nhân đấy."
"Vậy các người xác định nó cũng không phải loại thứ hai à?"
"Đó chỉ là chuyện lúc trước, gần đây, có một loại dị năng giả được xưng là khế ước sư, bọn hắn có thể tiến hành trao đổi đơn giản với dị thú, trợ giúp con người tạo nên liên hệ nào đó với dị thú, giống như ký kết khế ước vậy.
Nghe nói sau khi trải qua con đường này, dị thú sẽ vô cùng nghe lời, mà căn cứ chúng ta vừa có một gã khế ước sư, mặc dù mới cấp ba, nhưng có lẽ không có vấn đề quá lớn."
"Lợi hại như vậy?" Thor lộ ra vẻ ngạc nhiên thích hợp.
"Đúng vậy, tuy chúng tôi không rõ ràng nguyên lý trong này, nhưng nghe nói đó là biến dị tinh thần lực nào đó."
Johnan biểu thị một phen hâm mộ ghen ghét tiếc hận với loại dị năng này, sau đó tiếp tục nói: "Vừa rồi trong quán rượu, ngoại trừ chúng ta có ít nhất mấy tiểu đội, những người khác đều là đại đoàn đội cùng người của căn cứ bên kia, thực lực của chúng ta xem như thực lực yếu nhất đấy, nhưng ở một phương diện khác mà nói chuyện của chúng tôi không phiền phức nhiều như bọn hắn, anh có thể an tâm hợp tác cùng chúng tôi. Cho dù anh thật sự nhận được sự tán thành của con dị thú kia, chúng tôi cũng tuyệt không nói thêm cái gì, đổi lại đám người kia thì không nhất định rồi."
Johnan phân tích tất cả các mặt lợi và hại một phen, hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Thor lén lút liếc mắt nhìn Ôn Dao, lại phát hiện Ôn Dao hoàn toàn không phản ứng hắn, hắn cúi đầu trầm tư một lát, gật gật đầu: "Cũng không phải không thể được, có điều tôi muốn biết cụ thể các người nghĩ như thế nào, dù sao, người của đối phương nhiều hơn các người rất nhiều."

"Đương nhiên là có kế hoạch, là như thế này..."
Johnan lôi kéo Thor cùng mấy người khác bàn bạc kế hoạch ngày mai, Ôn Dao đột nhiên cảm thấy bên cạnh có người đến gần, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là tên thanh niên Châu Á kia.
Hắn khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, tướng mạo tuấn tú, bên dưới khóe còn có một nốt ruồi.
Thấy Ôn Dao ngẩng đầu nhìn sang, dường như hắn có chút khẩn trương, mấp máy miệng, hắn dùng tiếng Hoa thăm dò hỏi thăm: "Em... biết nói tiếng Hoa không?"
"Ừm."
Thấy Ôn Dao gật đầu, hắn lập tức lộ ra một nụ cười kinh hỉ, không thể chờ đợi ngồi vào bên cạnh Ôn Dao hỏi một loạt vấn đề: "Em cũng là người Hoa quốc sao? Ba mẹ em đâu rồi? Làm sao em đến đây? Em..."
Sau khi nói một đống lời hắn mới kịp phản ứng chính mình hình như nói nhiều quá.
Hắn ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc hơi dài, xấu hổ nói: "Thật ngại quá, nhìn thấy người Hoa quốc nên có chút kích động, anh tên là Lưu Kiện Thanh, vốn là học nghiên cứu ở nước M, ai biết tận thế đến, hiện giờ không thể liên lạc với người trong nhà, cũng không thể trở về nước được. Bạn học trước kia không phải rời đi thì chính là không còn, căn cứ này người Hoa quốc cũng không nhiều lắm, haiz..."
Lưu Kiến Thanh cảm thán một phen, lại hỏi Ôn Dao: "Em là Hoa kiều hay người Hoa quốc? Người kia là anh của em à? Ba mẹ em đâu?"
Ôn Dao chớp chớp mắt to, không biết nên trả lời thế nào.
Có điều trước đó Lưu Kiến Thanh đã quan sát Ôn Dao một hồi, biết rõ cô bé này hình như không thích nói chuyện.
Hắn cười cười: "Không có việc gì, anh chỉ là nhìn thấy đồng hương nên có chút vui vẻ mà thôi, cũng không biết trong nhà hiện tại ra sao, sinh thời còn có thể trở về hay không... Có điều, hiện tại quan trọng nhất là cố gắng còn sống, miễn còn sống là còn hy vọng, nói không chừng lúc nào đó tận thế kết thúc, có thể về nước rồi!"
Lưu Kiến Thanh móc móc từ trong túi, lấy ra một viên kẹo bên ngoài được đóng gói màu sắc rực rỡ đưa cho Ôn Dao.
"Anh cũng không có vật gì tốt, viên kẹo này tặng cho em, mọi người chúng ta cùng cố gắng sống sót nha!"
Nhìn chằm chằm kẹo trong tay đối phương một hồi, Ôn Dao vẫn đưa tay nhận lấy, sau đó lòng bàn tay khẽ đảo, nhét rất nhanh cái gì đó vào trong tay của hắn.
Lưu Kiến Thanh thoáng sửng sốt, nhưng hắn không lên tiếng, làm như không có việc gì thu tay trở về, nhét vào trong túi.

Tiếp đó sờ lên chỗ túi, thình lình phát hiện thứ này có hình dạng như một viên tinh hạch!
Lúc này nước M còn chưa công bố về tinh thạch, tự nhiên tinh hạch là một trong những tài nguyên trọng yếu.
Lưu Kiến Thanh muốn trả lại cho Ôn Dao, nhưng lúc này Ôn Dao đã đứng dậy đi theo Thor nói xong chuyện đi ra ngoài rồi, nhìn cũng không nhìn Lưu Kiến Thanh ra sức nháy mắt với Ôn Dao.
Đợi bọn Ôn Dao đi rồi, hắn cũng không tìm được cơ hội trả lại tinh hạch cho Ôn Dao, đành nghĩ ngày mai rồi nói sau.
Lúc này Lưu Kiến Thanh còn không biết, đây là một viên tinh hạch đã được tinh lọc qua lại vô cùng tương xứng với dị năng hệ phong của hắn, hơn nữa vài ngày sau còn cứu hắn một mạng...
Sáng sớm hôm sau, Thor lái xe mang theo Ôn Dao chạy đến địa điểm tập hợp.
Đối phương cũng không có báo cho bọn họ biết vị trí cụ thể của Đại Hoàng, bởi vậy chỉ có thể đi theo đám bọn hắn.
Tối hôm qua đã thương lượng xong cùng Johnan, thể hiện không cùng hành động với bọn hắn, tạo ảo giác để người khác nghĩ rằng tối hôm qua bọn hắn đàm phán không thành, giảm tính cảnh giác với bọn hắn.
Nôi tập hợp là một khối đất trống, đang đậu không ít xe đã tân trang lại, thậm chí còn có mấy chiếc xe quân dụng bọc thép, cũng nhiều thêm không ít các gương mặt chưa thấy qua.
Xem ra từng đội ngũ đều dẫn theo không ít người, chẳng phải chỉ để bắt một dị thú hư hư thực thực như Đại Hoàng sao? Làm sao cảm thấy trận chiến này có chút lớn a!
Bà chủ từng gặp tối qua cũng ở trong đó, so sánh với bộ đồ hôm qua, hôm nay cô bình thường hơn không ít.
Tuy vẫn là bộ dáng lười biếng, nhưng mặc quần áo tác chiến màu tối vừa người, mang giày đen, bên trên bắp chân còn cột dao găm.
Mà một người khác bên người cô dẫn tới sự chú ý của Ôn Dao.
Dáng người hắn tương đối nhỏ gầy, thậm chí còn thấp hơn Martina nửa cái đầu, cả người khóa lại trong áo khoác đen, không thấy rõ dung mạo.
Mà làm cho người ta chú ý nhất chính là, bên cạnh hắn còn mang theo bốn con thú biến dị khác nhau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.