Căn cứ Hoa Nam... Nghe đến nơi từ lâu không nghe được, trong đầu Lâm Xảo Mạn hiện lên không ít hình ảnh đã qua, cô ta cúi đầu xuống, không cho Dư Thanh Dương thấy rõ thần sắc trong đáy mắt. Một lát sau, Lâm Xảo Mạn cắn môi son, ngẩng đầu dùng giọng điệu kiều kiều yếu ớt nói ra: "Em cũng không biết đến cùng anh phiền lòng cái gì, nhưng bây giờ chúng ta đang ở miền tây, cách những nơi đó quá xa rồi, chẳng lẽ không phải chúng ta nên khống chế căn cứ Hoa Tây trước tiên rồi những chuyện khác tính sau sao?" "Căn cứ Hoa Tây..." Dư Thanh Dương híp mắt nhẹ giọng đọc một lần. Quả thật, hắn đã quá nóng lòng, lúc trước như chó nhà có tang chạy trốn khỏi căn cứ Hoa Bắc là sỉ nhục cả đời của hắn, hắn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến làm thế nào gϊếŧ trở về căn cứ Hoa Bắc, làm cho những kẻ đã từng cao cao tại thượng kia quỳ dưới chân hắn cầu xin tha thứ. Nhưng sự thật chứng minh thực lực bây giờ của hắn căn bản không đủ nhìn, lão già Trịnh Viêm Bân kia đã tập trung tất cả quyền lực, căn cứ trưởng đều là người của quân bộ, toàn bộ Hoa quốc bây giờ là một quốc gia tập trung quân quyền. Hơn nữa mấy tháng này bọn hắn bắt đầu từng bước tiếp quản những căn cứ tư nhân loại nhỏ kia, chỗ căn cứ hắn ở cũng bị công phá, không thể không chạy đến miền tây nơi cứt chim cũng không có này. Nếu như không phải tinh thần lực của hắn có nguyên nhân đặc thù, nói không chừng bây giờ có trên mộ của hắn đã cao hơn hai mét rồi! Lúc ấy thuốc kia vừa nghiên chế ra, hắn đã nghĩ cách dùng thuốc này lén lút khống chế những dị năng giả kia, chỉ cần khiến bọn hắn không cách nào rời khỏi loại thuốc này, liền không sợ bọn hắn không nghe lời. Nhưng hắn quá nóng lòng, trực tiếp tung lưới ra tất cả các căn cứ, làm cho bị phát hiện sớm, hắn nên tiến từng bước, giống như Xảo Mạn đã nói, trước khống chế căn cứ Hoa Tây... Nhưng bây giờ còn không tính quá muộn, hắn còn thời gian cũng những kế hoạch khác, lúc này đây, hắn nhất định sẽ từ từ, chậm rãi xơi tái... Nhìn qua Du Thanh Dương rơi vào trầm tư, Lâm Xảo Mạn nhu thuận dựa vào lồng ngực của hắn, hai mắt nhắm lại. Lúc trước cô ta đã từng nói qua, nhất định phải làm cho những người khác hối hận... Những chuyện xảy ra ở Hoa quốc đều không có liên quan gì đến Ôn Dao, lúc này Ôn Dao đã cùng Thor bước lên lãnh thổ nước M. "Dao Dao, chúng ta đi về hướng này nha?" Vô vị nhìn Thor lấy ra bản đồ đề nghị nói, phương hướng này hơn ba trăm km vừa vặn có một sở nghiên cứu hàng không vũ trụ của nước M. "Đi xuôi theo đường ven biển." "À?" "Tìm Đại Hoàng."
Ôn Dao đã muốn đi dọc theo đường ven biển tìm Đại Hoàng, Thor cũng chỉ đành đi cùng, dù sao đã đến nước M, chuyện tìm đồ cũng không gấp. Thor lấy ra xe bay, hai người sau khi lên xe do Karl khống chế, một đường bay dọc theo ven biển. "Chủ nhân, hướng Đông Bắc cách hai mươi km phát hiện có một căn cứ nhỏ." "Dao Dao, nếu không chúng ta đến căn cứ đó nhìn một chút, tốt xấu gì bộ dáng Đại Hoàng cũng đặc thù, nếu có người nhìn thấy, có thể truyền ra lời đồn gì đó, chúng ta có thể tìm hiểu một chút." Thor để Karl lái xe đến một thành phố bị vứt bỏ, sau đó đáp xuống một quảng trường khá trống trải. Ôn Dao nhìn thành phố chung quanh đã sớm hoang phế tan hoang, nghi hoặc nhìn về phía Thor, không hiếu hắn rõ ràng nói đi đến căn cứ, đến nơi này làm cái gì. "Chậc chậc, xem em không hiểu à, chắc chắn chúng ta không thể lái xe bay qua đó, nếu như đi bộ qua cũng không bình thường, cho nên chúng ta cần phải tìm một chiếc xe." Thor vừa giải thích vừa để Karl thả người máy sinh vật tuần tra tìm kiếm đối tượng mục tiêu phù hợp: "Như vậy chúng ta sẽ không khiến người khác chú ý, dù sao chúng ta tìm Đại Hoàng, phiền toái không cần thiết vẫn nên ít một chút tốt hơn." Rất nhanh, Karl đã tìm được mục tiêu phù hợp —— một chiếc xe jeep màu vàng. Trên đường đi gặp không ít Zombie, có điều đều là Zombie cấp thấp vụn vặt lẻ tẻ, cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp, đều bị Ôn Dao giải quyết. Mạn Mạn hưng phấn đào lấy tinh hạch trong đầu Zombie, dường như nó đã bị Tiểu Tiểu làm hư, tuy đã quen ăn tinh thạch, nhưng tinh hạch nhỏ nhất cũng không nỡ bỏ đi. Thor kiểm tra xe, bên ngoài ngoại hình có chút tổn hại hơn nữa bình xăng trống trơn, cũng không có vấn đề khác. "Dao Dao, anh đi tìm chút xăng cùng linh kiện cải tạo, em chờ anh ở chỗ này ha." Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời có chút chói mắt, Ôn Dao tìm một nơi có bóng râm che mát ngồi xuống, nhìn mười hai nhánh dây leo của Mạn Mạn vòng quanh một khối tinh thạch, phối hợp chơi vui quên trời quên đất. Thật đúng là tâm lý trẻ con mà, chỉ có một ít đồ cũng có thể khiến nó vui vẻ như vậy. Ôn Dao duỗi tay phải ra, rất nhanh, một dây leo nước giống như đúc đối diện với dây leo của Mạn Mạn, dây leo nước vùng vẫy, làm động tác giống hệt Mạn Mạn. Thứ đó giống hệt dây leo của mình khiến Mạn Mạn chú ý, nó thử duỗi ra một đầu dây leo, mà đối phương cũng làm động tác giống hệt nó, giống như đang soi gương. Ôn Dao khống chế dây leo nước "Mạn Mạn", học nó làm ra các loại động tác, một người một dị thực đang chơi vui quên trời quên đất, sau lưng truyền đến tiếng động cơ xe ô tô còn có tiếng súng. Ôn Dao triệt tiêu dị năng, một tay mò lên Mạn Mạn không biết chuyện gì xảy ra, đứng dậy đi ra.
Xa xa, hai chiếc xe Jeep đã qua sửa chữa phóng như bay về phía bên này, mà phía sau bọn họ còn có bốn năm con Zombie đẳng cấp cao đuổi theo, phía sau còn theo sát một đám Zombie cấp thấp. "Chết tiệt! Kiều Bố, lái nhanh lên!" "Đã nhanh nhất rồi! Chân ga cũng đều bị tôi đạp nát rồi!" Trên trần xe một chiếc xe Jeep còn có một người đàn ông da đen ngồi, buộc chung bản thân và trần xe, quay mắt về Zombie phía sau, không ngừng ném quả cầu lửa bức lui đám Zombie đuổi theo không bỏ kia. Đồng dạng có người từ cửa sổ bắn phá ra ngoài, nhưng không có bao nhiêu tác dụng với Zombie có động tác linh hoạt như thế. "Grào —— " Mấy con Zombie đột nhiên gào thét, mà Ôn Doa phân tán tinh thần lực cũng cảm thấy dần dần chung quanh có Zombie tiến lại gần. "Không xong, chúng đang triệu tập đồng bạn! Kiều Bố, nhanh! Chúng ta phải lao ra! Không thể bị bao vây!" "Đã nói đây là nhanh nhất rồi!" "Trời ạ, các người mau nhìn, chỗ đó có đứa bé!" Theo khoảng cách càng ngày càng gần, mọi người trên xe chú ý đến phía trước có một mình Ôn Dao. "Thượng đế ah, tại sao lại có đứa trẻ ở chỗ này? Người giám hộ của con bé đâu?" "Chúng ta nên cứu con bé hay không?" Cửa sau một chiếc xe mở ra, một người phụ nữ trung nước tóc ngắn màu rám nắng thò ra nửa người, bà ta đưa tay phải ra hướng về Ôn Dao: "Nhanh! Mau tới đây!" Ôn Dao đứng đấy không động đậy, vào lúc chiếc xe lướt qua người Ôn Dao còn lùi lại phía sau hai bước, tránh bàn tay người phụ nữ kia. "Trời ạ, con bé điên rồi hả? Vì sao né tránh!" "Có phải bị hù dọa rồi hay không?" "Mặc kệ nó! Chính nó muốn chết chẳng lẽ còn muốn kéo theo chúng ta sao!" Người phụ nữ trung niên kia xoay người lại, bà ta thật sự không hiếu cô bé dường như chưa đến mười tuổi kia tại sao lại tránh né tay của bà, bà ta muốn biết cô bé đó làm sao bây giờ. Ngay sau đó, bà ta nhìn thấy một màn khiến bà ta không thể nào tin được...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]