Chương trước
Chương sau
Năm căn cứ lớn tiếp quản các căn cứ tư nhân chung qunah, tự nhiên hiệp hội dị năng giả đã thiết lập phân hội ở những căn cứ kia, cho người từ tất cả các căn ứ lớn quản lý, hiệp trợ căn cứ chính thức quản lý những dị năng giả nhàn tản kia, Cao Nghĩa cũng bị phái đi làm phân hội trưởng ở một căn cứ hạng trung.
Mấy ngày hôm trước, hắn phát hiện trong căn cứ có mấy người có hành tung quỷ dị, tuy Cao Nghĩa nhìn có vẻ vô cùng cục mịch, nhưng là một người có tâm tư tinh tế.
Hắn âm thầm bố cục hai ngày, vào lúc đối phương tiến hành giao dịch vừa vặn bắt được bọn chúng.
Vốn hắn chỉ cho rằng đây là vụ án người bình thường buôn lậu thuốc, dù sao quân đội căn cứ nghiêm khắc khống chế các loại dược tề, nếu dị năng giả bình thường không nghe theo sự sắp xếp của căn cứ thì rất khó lấy được thuốc, bởi vậy vụиɠ ŧяộʍ buôn lậu thuốc cũng không phải vụ án đặc biệt gì, giống như chợ đêm trước tận thế vậy.
Ai ngờ vào lúc Cao Nghĩa đang chuẩn bị đưa bọn chúng đến nơi đóng quân, một người trong đó đột nhiên nổi giận, liều mạng muốn cướp thuốc đi, sau khi chế trụ được cả người hắn như bị động kinh, trong miệng nói tùm bậy tùm bạ, bệnh trạng giống như đúc những độc phẩm kia.
Cao Nghĩa biết chuyện này không đơn giản, hắn không biết có phải nên báo cáo cho quân đội hay không, tuy hắn biết rõ hội trưởng có mối quan hệ tốt với quân đội, nhưng hắn cũng không biết nên làm chuyện gì, vì vậy hắn tự mình dẫn người bắt lấy mấy người kia cùng thuốc đưa đến căn cứ Hoa Nam, nói lại chuyện xảy ra cho Cố Minh Duệ biết: "Người Cao Nghĩa dẫn đến đâu?"
"Tôi để hắn đi về trước, muốn hắn tiếp tục điều tra căn cứ kia, xem có thể còn phát hiện manh mối gì khác nữa hay không. Vốn tôi nghĩ nên báo tư lệnh Tề biết, nhưng ông ấy đang có cuộc họp trọng yếu với những căn cứ khác. Dù sao tôi tiến vào quân khu có chút phiền phức, nên gọi cậu ra."
Nhìn thuốc trong tay, Ôn Minh không khỏi nghĩ đến lễ mừng năm mới ở căn cứ Hoa Bắc lúc ấy mất trộm cách điều chế các loại thuốc, trong đó cũng có thuốc khôi phục tinh thần lực, giữa hai chuyện này phải chăng có sự liên hệ nào đó?
Nếu như người trộm cách điều chế thuốc chế tạo ra thứ này, như vậy mục đích của hắn là gì? Muốn thông qua thứ này khiến dị năng giả nghiện rồi khống chế họ sao? Có phải muốn phá hủy lực lượng của căn cứ hay không?
Ôn Minh cảm thấy chuyện này là một âm mưu lớn nhắm vào năm căn cứ lớn, cậu nắm chặt thuốc trong tay nói với Cố Minh Duệ: "Mang những người kia đến đây, chúng ta trực tiếp đi tìm tư lệnh Tề!"
Tề Cảnh Huy vừa mới chấm dứt hội nghị liền nhận được tin tức của Ôn Minh, nói có chuyện quan trọng, anh không khỏi cười lắc đầu: đứa nhỏ này, không thể cho anh nghỉ ngơi một chút sao, chuyện nhiều như vậy, có thể nói một lần là làm xong hay sao?
Đợi đến lúc nhìn thấy Ôn Minh dẫn theo Cố Minh Duệ cùng đến, nghe xong câu chuyện, sắc mặt Tề Cảnh Huy trầm như nước.
"Chuyện này không đơn giản, tuyệt đối không phải vụ án cá biệt! Tôi lập tức báo cáo lên trung ương! Ôn Minh, cậu thông báo xuống dưới, để cho người phụ trách các căn cứ phối hợp với quân đội tiến hành điều tra. Hội trưởng Cố, chuyện này có thể liên quan rất lớn với dị năng giả bình thường, hy vọng cậu thông báo tất cả các phân hội trưởng phân hội phối hợp điều tra, còn có những đoàn dị năng lớn kia, cần cậu ra mặt."
Buôn lậu thuốc chủ yếu tập trung trên người dị năng giả bình thường, dù sao ai cũng không chê ít đồ vật bảo vệ tính mạng.
"Tôi đã biết, tôi sẽ thông báo cho bọn hắn phối hợp điều tra!"

"Ôn Minh, nếu gặp phải phản kháng, không cần báo cáo với tôi, nên xử trí thế nào thì cứ xử trí như thế đó, thứ này tuyệt đối không thể để nó lan rộng ở căn cứ!"
"Vâng!"
Rất nhanh, từng căn cứ cũng phát hiện bóng dáng loại thuốc này, nhưng cũng may người mua dùng sử dụng không nhiều lắm, cộng thêm hành động tức thì của trung ương, bắt kịp vài người phụ trách chuẩn bị chạy trốn.
Một hồi âm mưu về căn cứ như vậy bị phát hiện sớm, trung ương thiết lập tổ điều tra chuyên án nơi phát ra loại thuốc này, sở nghiên cứu căn cứ Hoa Bắc đã nghiên cứu loại thuốc này, muốn tìm xem đến cùng nó bỏ thêm thứ gì vào.
Không ít dị năng giả trong từng căn cứ bị mang đi, khiến lòng người bàng hoàng, không biết xảy ra chuyện gì.
Hai ngày sau, chủng loại thuốc như thuốc phiện này bị công bố trong căn cứ, khiến cho mọi người đề cao cảnh giác, nếu phát hiện vụиɠ ŧяộʍ giao dịch loại thuốc này, hình phạt cao nhất sẽ bị phán tử hình.
Đồng thời, căn cứ tạo điều kiện mua sắm thuốc khôi phục tinh thần lực sơ cấp, để hòa hoãn xung đột ở mức độ nhất định giữa dị năng giả bình thường và căn cứ.
Miền tây Hoa quốc ở bên trong một căn cứ nào đó, Dư Thanh Dương quất mạnh roi vào một trong những người quỳ trên đất, hai mắt đỏ bừng giận dữ: "Tại sao bị phát hiện?! Trước đó không phải vẫn luôn tốt hay sao? Các người làm việc thế nào vậy!"
Người bị roi đánh trúng không dám nhúc nhích, gắt gao cắn môi chịu đựng sự đau đớn trên lưng không dám lên tiếng, thẳng đến khi tay Dư Thanh Dương mệt mỏi, buông roi ngồi ở một bên nghỉ ngơi mới trả lời:
"Chuyện này... Đây là một sai lầm, chúng tôi cũng không biết làm sao bị phát hiện, chỉ biết căn cứ Hoa Nam phát hiện đầu tiên, sau đó... sau đó..."
"Căn. Cứ. Hoa. Nam!"
Dư Thanh Dương cắn chặt hàm răng nhả ra từng chữ một đọc lên tên căn cứ Hoa Nam, hắn và căn cứ Hoa Nam có thể nói là mệnh tương khắc, vốn đã mất chức vụ hội trưởng hiệp hội dị năng giả, còn ăn thiệt thòi không lớn không nhỏ.
Hiện tại kế hoạch mưu đồ hơn mấy tháng nay của hắn lại bị phát hiện, trước đó chuẩn bị hết tất cả đều thất bại trong gang tấc!
Căn cứ Hoa Nam chết tiệt này!

Nhìn ba người quỳ phía dưới, Dư Thanh Dương một trận tâm phiền ý loạn: "Chỗ tiến sĩ Từ còn thiếu mấy vật thí nghiệm, đã không làm được việc, vậy thì làm một lần cống hiến cuối cùng đi."
"Không! Đừng!"
"Họ Dư kia, mày không thể như vậy!"
Ba người đứng dậy muốn chạy, lại bị không biết từ nơi nào xuất hiện Hắc y nhân chế trụ, đánh ngất xỉu sau đó bị kéo đi, đợi chờ bọn hắn là điều gì không cần nói cũng biết.
Dư Thanh Dương tựa ở trên mặt ghế xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng ức chế xúc động không dễ bị khống chế trong đầu kia.
Từ khi sử dụng đồ vật kỳ quái kia, tinh thần lực của hắn càng ngày càng mạnh rồi, nhưng tai họa ngầm kèm theo cũng càng lúc càng lớn, thậm chí có đôi khi hắn không thể khống chế được tâm tình của mình, đây đối với một người lãnh đạo mà nói cũng không phải một điều tốt.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân cố ý tăng thêm, Dư Thanh Dương không quay đầu lại cũng không nói gì, chỉ chốc lát, một đôi bàn tay nhỏ bé mát lạnh xoa xoa huyệt thái dương của hắn.
Dư Thanh Dương buông tay của mình, nhắm mắt lại hưởng thụ lấy sự mát xa chậm rãi nhẹ nhàng nhu hòa đó, đợi đến lúc sự xúc động kia dần dần thối lui, hắn tự tay cầm chặt hai tay đang đặt ở huyệt thái dương kia, kéo chủ nhân bàn tay đó tiến trong ngực.
"A!"
Lâm Xảo Mạn nhỏ giọng kinh hô một tiếng, ngẩng đầu, dùng ánh mắt khiếp nhược không muốn rời xa nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này, dường như đối phương là tất cả của mình.
Ánh mắt Lâm Xảo Mạn lấy lòng Dư Thanh Dương, hắn nhéo nhéo cằm của đối phương hỏi: "Tại sao cũng tới?"
"Đều đã qua giờ ăn cơm rồi, em đợi anh thật lâu cũng không thấy anh ra, đành tới đây tìm anh, nhìn không thấy em anh không an lòng nha."
"Ha ha ha, cái miệng nhỏ nhắn này thật sự làm người ưa thích."
Lâm Xảo Mạn cẩn thận từng ly từng tí quan sát vẻ mặt Dư Thanh Dương, thấy sắc mặt hắn coi như bình thường, liền nhẹ giọng thăm dò nói: "Lại xảy ra chuyện gì sao? Xem anh hình như có chút phiền não đây này."
Dư Thanh Dương nhíu mày: "Không có gì, chỉ cảm thấy căn cứ Hoa Nam quá chướng mắt rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.