Chương trước
Chương sau
"Dao Dao, con làm sao vậy?"
Giọng nói của Hạ Uyển khiến Ôn Dao hồi thần lại, đồng tử Ôn Dao một lần nữa tập trung, Ôn Dao nhìn sang Hạ Uyển, nhẹ lắc đầu, ra hiệu chính mình không có việc gì.
Trong lòng Hạ Uyển thở dài, chị sờ lên đầu Ôn Dao, giọng điệu nhu hòa: "Con đi chơi vui vẻ với các chị đi, chú ý an toàn, nhưng cũng đựng sợ chuyện gì, thấy gì không vừa mắt không cần khách khí."
"Đúng, thiếu chút nữa quên nói, trong căn cứ ngư long hỗn tạp, bên ngoài càng loạn. Gặp chuyện cũng đừng sợ, có chúng ta đây."
Đàm Ngưng cũng nghĩ tới, bởi vì trong nhà chỉ có người già phụ nữ và trẻ em, bọn hắn lại không có dị năng, cho nên bình thường rất ít đi ra ngoài, nhưng cũng đã nghe nói không ít chuyện bên ngoài.
Ôn Dao tùy ý nhẹ gật đầu, biểu thị đã biết.
Vừa mới rồi Ôn Dao nghe lén Tề lão nói chuyện với Ôn Minh
Tề Kỳ lái xe ra khỏi nhà, mấy người ngồi trên xe chạy tới chạy ra cổng núi Cảnh Phủ.
Hạ Y Huyên rất quen thuộc với Tề Kỳ, bởi vì Tề Kỳ hỏi thăm, dọc theo con đường này Hạ Y Huyên kể lại những chuyện chính mình đã trải qua ở căn cứ Hoa Nam.
Đợi Hạ Y Huyên nói xong, vẻ mặt Tề Kỳ hâm mộ nói: "Huyên Huyên em thật may mắn, lại có thể trải qua nhiều chuyện như vậy, quen biết nhiều bạn mới như thế, còn có dị năng, nếu chị cũng có thể ra ngoài thì tốt rồi."
Hạ Y Huyên lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Chị Kỳ Kỳ, thân thể chị không tốt, cũng đừng thật sự đi ra ngoài, bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, thật ra nhiều lần em thiếu chút nữa đã chết rồi đấy, chỉ không nói cho chị biết mà thôi, trên người em còn lưu vài vết sẹo đây này.
Nhưng, chị cũng đừng nói cho mẹ em biết, bằng không mẹ lại cằn nhằn em một đống rồi, nói không chừng sau này không cho em đi ra ngoài nữa."
Tề Kỳ gật đầu, cam đoan không nói.
Cô cũng biết chính mình chỉ cảm thán một phen mà thôi, từ nhỏ thân thể cô không tốt lắm, lúc mẹ cô sinh ra cô xuất huyết nhiều, sau này không còn mang thai được nữa.
Nếu thân thể cô tốt, hoặc có một em trai, ba ba cũng sẽ không nghĩ đến bồi dưỡng Ôn Minh...
Biết Ôn Dao và Ngữ Điệp đều chưa từng đến phương bắc, Tề Kỳ vốn định đưa các em ấy đến các địa danh trước tận thế tham quan, ai nghĩ mấy nơi này bị vòng lại cấm đi vào, cũng không biết bên trong đang làm cái gì.
Tề Kỳ có chút xấu hổ: "Chị đã rất lâu không đi ra ngoài, trước kia còn cho vào đấy, bây giờ không biết làm sao lại không cho vào."
"Không có việc gì, chắc đang làm gì đó, chúng ta đi đến nơi giao dịch xem một chút đi."

Đối với nhiều lần làm nhiệm vụ như Hạ Y Huyên mà nói, bây giờ cô có hứng thú với nơi giao dịch nhiều hơn.
Thấy Ôn Dao và Ngữ Điệp đều không có ý kiến, Tề Kỳ lái xe thẳng đến nơi giao dịch, đậu xe ở bãi đỗ xe.
So với hai căn cứ khác, nơi giao dịch căn cứ Hoa Bắc nhìn quy mô càng lớn hơn, hơn nữa quản lý càng thêm nghiêm khắc.
Ôn Dao chú ý tới, dị năng giả lui tới bên trong, có không ít người có màu da khác nhau.
Hơn nữa không giống với căn cứ Hoa Đông, những dị năng giả có màu da bất đồng này cũng không hợp thành tổ đội, mà từng người hỗn tạp trong đội ngũ, căn bản không như căn cứ Hoa Đông hợp thành đoàn thể chủng tộc.
Có lẽ vì căn cứ Hoa Bắc với tư cách là trung tâm chỉ huy chính trị, người sống sót ở đây dường như cũng không chết lặng như các căn cứ khác, thậm chí vẫn tràn đầy hy vọng với tương lai.
Đồ vật bên trong nơi giao dịch cơ bản giống nhau, chủ yếu khác nhau chính là thú biến dị cùng thực vật biến dị khác nhau rồi.
Có lẽ vì nguyên nhân thời tiết, bây giờ đoàn đội đi ra ngoài làm nhiệm vụ ít, bởi vậy nơi giao dịch cũng không có quá nhiều người.
Hạ Y Huyên hào hứng bừng bừng đi dạo chung quanh, có điều nhìn một vòng cũng không thấy cái gì muốn, đang nghĩ ngợi qua bên kia nhìn xem, có người gọi cô lại.
"Ơ, đây không phải Hạ đại tiểu thư sao? Hơn mấy tháng không gặp, cô đi đâu thế?"
Nghe được giọng nói quen thuộc lại chán ghét, Hạ Y Huyên âm thầm liếc mắt.
Thật sự đi ra ngoài không xem hoàng lịch, lại gặp mấy tên chó điên này.
Hạ Y Huyên không quay đầu lại, hôm nay dẫn theo mấy em họ đi chơi đùa, chẳng muốn so đo với đám người kia, miễn cho cụt hứng.
Đáng tiếc chủ nhân giọng nói kia không nghĩ như vậy.
Thấy Hạ Y Huyên không quay đầu lại, cô ta đề cao âm lượng: "Hạ Y Huyên, tôi nghe nói người cô bỏ trốn của cô đã trở về rồi, có thật hay không hả?"
Mặt Hạ Y Huyên trầm xuống, cô vội vàng nhìn về phía Ôn Dao, lại phát hiện em họ cũng không có gì thay đổi, dường như nghe không hiểu ý trong lời nói của đối phương.
Trong lòng cô thở dài một hơi, một cổ lửa giận xông lên đầu.
Mấy tháng không gặp, người này sao càng ngày càng đáng ghét như thế!

Hạ Y Huyên chậm rãi xoay người, liền nhìn thấy một đám cả trai lẫn gái đứng ở cách đó không xa, đầu lĩnh là một cô gái khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, một mái tóc đen gợn sóng khoác trên vai, tướng mạo xinh đẹp, đôi mắt nhìn người dường như mang theo cổ ngạo khí.
Cô ta mặc áo khoác ngoài da lông màu xám bạc, trong ngực còn ôm một con mèo tuyết trắng.
Thấy cuối cùng Hạ Y Huyên cũng quay đầu lại, lông mày phượng cô ta cau lại, tiếp tục nói: "Mấy tháng trước đã nghe nói, thế nhưng hình như còn không có nhiều người đến, đến cùng có phải thật sự hay không?"
"Liên quan quái gì đến cô!"
Hai tay Hạ Y Huyên ôm ngực, không chút nào khách khí đáp trả một câu.
Cô ta cũng không tức giận, cô ta vừa vuốt con mèo trong ngực vừa không đếm xỉa tới nói:
"Tôi chỉ hiếu kỳ hỏi một câu mà thôi, cô tức giận cái gì? Có phải cô còn trách lời chúng tôi nói trước kia hay không? Không phải chỉ vài câu vui đùa thôi sao, cô lại còn vì thế chạy đến căn cứ Hoa Nam. Cô không có dị năng, bên ngoài rất nguy hiểm đấy."
"A, Đường San San, làm người nên tự mình hiểu lấy, đừng tưởng rằng trái đất xoay chung quanh cô, cô trọng yếu như vậy sao?"
"Tôi có trọng yếu hay không tự tôi đương nhiên biết rõ, tôi còn biết người không có giá trị lợi dụng thì một chút cũng không trọng yếu đấy."
Nhìn khuôn mặt quen thuộc lại lạ lẫm kia, Hạ Y Huyên thật sự không hiểu.
Tuy nói trước tận thế các cô thật có chút mâu thuẫn, cũng nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng dưới cái nhìn của cô chẳng qua chỉ là một ít việc nhỏ mà thôi.
Thế nhưng không nghĩ tới sau tận thế nhân tâm trở nên nhanh như vậy, chẳng qua chỉ là dị năng hệ trị liệu mà thôi, nhưng cảm giác người này lại càng ngày càng tự đại, càng ngày càng kiêu ngạo, hơn nữa luôn không hiểu thấu oán hận cô, cô có thù lớn với cô ta như vậy sao!
Thấy Hạ Y Huyên dường như bị nói mà không đáp lại được, Đường San San vô cùng thoả mãn, trong lòng hiện lên một cỗ khoái ý.
Từ nhỏ cô ta đã nhìn Hạ Y Huyên không vừa mắt, có lẽ vì Hạ Y Huyên từ nhỏ đã là bộ dáng thiên chi kiều nữ rất hạnh phúc, khiến cô ta vừa nhìn cũng rất ghen ghét.
Nhà cô ta xem như cũng theo chính gia, nhiều người, cạnh tranh cũng lớn, mỗi người đều liều mạng cố gắng, nếu như cô ta không cố gắng cũng chỉ bị quên lãng, hoặc dùng để đổi lấy một chút lợi ích.
Nếu không phải đã có dị năng, có lẽ cô ta cũng sẽ giống như chị họ thứ bị gả ra ngoài đổi lấy sự hợp tác.
Tất cả khiến cô ta cảm thấy bây giờ cô ta đứng trước Hạ Y Huyên không có dị năng, một loại cảm giác về sự ưu việt tự nhiên sinh ra, làm thế nào cũng ép không được.
Bây giờ không thể so với trước kia nữa rồi, thực lực mới trọng yếu nhất, cô ta muốn nhìn một chút, Hạ Y Huyên không có bất kỳ giá trị nào có phải một ngày nào đó cũng sẽ bị gia tộc yêu thương cô vứt bỏ hay không, thật giống như chị họ thứ đã từng kiêu ngạo ở gia tộc vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.