Chương trước
Chương sau
"Vì sao?"
Ôn Dao nhíu mày, giọng điệu có chút không muốn.
Kiếp trước với tư cách ma pháp sư, Ôn Dao cũng không phải đứa trẻ yêu thích vận động, phần lớn thời gian không phải minh tưởng thì chính là luyện tập ma pháp, coi như là đi đường, cũng có thể dùng các loại pháp thuật phụ trợ.
Đến nơi này, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng dưới sự giám sát của Hạ Uyển cùng Ôn Minh, từ nhỏ Ôn Dao đã có huấn luyện, thân thủ so với trước kia tốt hơn không ít.
Ôn Trác cười cười, anh di chuyển con chuột, từ trong thư mục của mình mở ra một file dữ liệu, một sơ đồ kinh mạch thân thể con người xuất hiện trong màn hình.
Bên trên có tất cả các loại kinh mạch lớn nhỏ được dùng màu sắc khác nhau miêu tả, chỗ trống bên cạnh còn ghi rất nhiều con số giá trị.
"Trong khoảng thời gian này cha vẫn luôn nghiên cứu cái này, cha phát hiện nếu dựa theo tính toán trước kia của cha, hậu kỳ dị năng có độ khó tăng trưởng càng ngày càng lớn. Hơn nữa, dị năng được chứa đựng bên trong kinh mạch thân thể, nếu kinh mạch trong cơ thể một người bị bế tắc hoặc quá mảnh mai yếu ớt, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến dung lượng dị năng.
Tuy dị năng lưu động trong người sẽ không ngừng mở rộng kinh mạch, ôn dưỡng (ân cần săn sóc) thân thể, nhưng quá trình này rất chậm chạp, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hậu kỳ dị năng tiến cấp chậm chạp. Nếu cha đoán không lầm..."
Ôn Trác chỉ vào màn hình, lộ ra một nụ cười tự tin: "Bộ kiện thể thuật này mới có thể gia tăng đầy đủ tính bền dẻo kinh mạch trong thân thể, tăng cường thể năng, kích phát tiềm năng. Các phương diện thân thể cũng tăng lên, cũng có thể xúc tiến dị năng tăng trưởng, cả hai hỗ trợ lẫn nhau."
"Cho nên, Dao Dao à." Hai tay Ôn Trác khoanh ngực, ánh mắt nhìn qua Ôn Dao tràn đầy trêu chọc: "Hiện tại con cũng không thể lười biếng như trước được nữa."
Ôn Dao liếc mắt, tựa đầu uốn éo sang một bên, tâm tình vô cùng phiền muộn.
Ôn Minh đưa tay sờ sờ đầu em gái, im ắng trấn an một lúc, ngẩng đầu hỏi Ôn Trác: "Thế những vật này nên xử lý như thế nào? Con còn cần một lượng lớn tinh thạch."
Ôn Trác cười cười, không trả lời vấn đề của cậu, ngược lại bắt đầu nói đến một sự kiện khác.
"Tề Cảnh Huy có nói với hai anh em các con không?"
Ôn Minh gật đầu, chuyện này cậu biết rõ, vừa rồi trên bàn cơm ông ngoại cũng có nhắc đến.
"Ngoại trừ hai bộ công pháp tương quan bên ngoài kia, còn có một việc."
Ôn Trác thoáng dừng lại, đáng tiếc một trai một gái của anh chỉ trợn tròn mắt nhìn anh, một chút cũng không có ý tứ động viên nói tiếp gì cả.

"Khoảng thời gian trước bên trên đã cung cấp tin tức về tinh thạch ra ngoài rồi, đương nhiên, không phải công bố cho dân chúng, mà nói cho một vài quốc gia vẫn còn duy trì một ít liên hệ. Nhưng chỉ có thứ này, về phần quy luật phân bố tinh thạch cùng các tin tức khác cũng không nói ra ngoài.
Mặc dù nói đây là tai kiếp của toàn bộ con người, mọi người nên đoàn kết nhất trí, vứt bỏ thành kiến, cùng chung một chỗ đối kháng Zombie cùng dị thú. Nhưng là nha, chính trị chưa bao giờ đơn giản như vậy."
Ôn Trác Xùy~~ cười một tiếng, không cho là đúng nói: "Lấy nước M cầm đầu quốc gia phương tây hiệu triệu các nước khác thừa dịp trời đông giá rét tụ tập tổ chức hội nghị liên hiệp quốc tế, nói là cùng chung một chỗ thương thảo việc đối kháng Zombie, trao đổi tin tức, thực tế chắc hẳn muốn liên hợp lại, bức bách quốc gia chúng ta giao ra thêm tin tức về tư liệu tinh thạch.
Trước đó trong hội nghị vệ tinh bọn hắn đã tranh luận rất nhiều lần, nhưng cách tín hiệu bọn hắn có nói lời đanh thép cũng không có người nghe, cho nên mới nghĩ đến tổ chức loại hội nghị này."
Nghe cách nói Ôn Trác, Ôn Minh cúi đầu trầm tư, hỏi: "Như vậy có bao nhiêu nước tham gia?"
"Ai biết được? Trước mắt chúng ta giữ liên lạc cũng hơn ba mươi nước, những nước khác không nhất định diệt vong, nhưng có khả năng chính phủ bị tê liệt rồi, cho nên không liên lạc được."
Ôn Trác mở ra hai tay, biểu thị anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng...
"Căn cứ Hoa Bắc chứa chấp người lãnh đạo một nước cùng đội ngũ tập đoàn, gần một trăm người từ bỏ dân chúng của bọn hắn, trốn vào căn cứ Hoa Bắc."
"Còn có chuyện như vậy?"
Từ sau khi gia nhập quân đội, tư tưởng Ôn Minh cũng thay đổi một cách vô tri vô giác, vô cùng chán ghét loại hành vi này.
"Thế giới này dạng người gì mà không có? Hứa hẹn đầy với nhân dân lưu lại liều chết chiến đấu hăng hái, cũng có người vì trốn chạy khỏi cái chết đã vứt bỏ vợ con đấy. Có điều tuy bọn hắn ở căn cứ Hoa Bắc, nhưng ngoại trừ cung cấp nơi an toàn cũng không có những ưu đãi khác, dù sao tự chúng ta cũng không chú ý đến."
Mặc dù Ôn Trác không nói rõ, nhưng Ôn Minh cũng đoán được là nước nào, nhưng, chuyện này có quan hệ gì với cậu?
Nhìn ra con trai nhà mình còn nghi hoặc, Ôn Trác không hề thừa nước đục thả câu: "Hội nghị lần này, có ít người muốn con đi."
"Con?"
Ôn Minh thật sự kinh ngạc, lại nói cậu nhập ngũ vẫn chưa đến một năm, loại hội nghị trọng yếu như thế này rất trọng yếu, làm sao cũng không đến lượt cậu nha!
"Nguyên nhân có rất nhiều, một là bên ngoài tinh thạch này do con phát hiện đấy."
Lúc nói đến những lời này Ôn Trác còn thoáng nhìn qua Ôn Dao, đáng tiếc Ôn Dao cúi đầu luyện tập dị năng của chính mình, ngoại trừ đang dựng lỗ tai nghe chuyện, căn bản là chưa cho bọn họ một ánh mắt.

"Hai là bọn hắn muốn xóa bỏ con."
"Vì sao?" Ôn Minh ngây người, cậu hảo hảo ở căn cứ Hoa Nam, không có đắc tội với ai nha.
"Bởi vì ah, con cản đường nữa à ~ "
Ôn Trác cười nói ra những lời này, âm cuối kéo dài hết mức, thấy thế nào cũng muốn ăn đòn.
Ôn Minh a một tiếng, có người cha như vậy cũng đã đủ rồi, thấy cậu kinh ngạc lại vui vẻ như vậy?
"Con cản đường ai?"
"Rất nhiều người."
Ôn Trác lắc đầu: "Chính con luôn ở căn cứ Hoa Nam nên không có cảm giác, thật ra thanh danh của con đã truyền ra khắp quân đội ở bốn căn cứ lớn. Đoàn trưởng quân đoàn dị năng nhỏ tuổi nhất, đoạn thời gian trước con vừa lên cấp năm đúng không? Xem như con là đoàn trưởng thứ hai tiến cấp năm đấy, nhưng con nhỏ hơn người kia mười lăm tuổi.
Hơn nữa quân đoàn dị năng của con có cấp bậc trung bình cao nhất đấy, cho dù là tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cũng như thế.
Hơn nữa các loại công pháp tinh thạch... quầng sáng này kia... chẳng phải con cản đường rất nhiều người sao? Phải biết, có đôi khi chiến tranh chỉ cần dùng phương pháp dựng nên hình tượng cá nhân là nhanh nhất, chủ nghĩa anh hùng nha."
"Cho nên muốn con rời khỏi? Nhưng cuối cùng con cũng sẽ trở về, chẳng lẽ lại có người có ý định tiêu diệt con trên đường về?"
Ôn Minh quả thực giận quá mà cười, ở trong mắt cậu lý do này quả thật chính là lời nói vô căn cứ, buồn cười đến cực điểm.
"Cái này cũng khó nói, có lẽ bọn hắn không có ngu xuẩn như vậy. Nhưng trong lúc tổ chúc hội nghị, bên trên có thể sẽ chuẩn bị hành động tập kích, thừa dịp Zombie hành động bất tiện, tiến lên thu phục lại một vài cứ điểm giao thông. Nói như vậy, có lẽ con đã hiểu?"
Ôn Minh gật đầu, cậu hiểu được ý của Ôn Trác, những người khác sợ cậu đoạt công lao?
"Nếu hành động định ra, làm như vậy cũng tốt... thế nhưng chuyện danh lợi song thu, con vướng bận cái này tự nhiên muốn điều đi trước rồi nói sau.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nghĩ của một nhóm người, cũng không có út người đứng ở bên nhà họ Hạ, nhà họ Tề bên này, phản đối con đi ra ngoài, mà quyền quyết định sau cùng, lại nằm trong tay người kia."
Ôn Trác tháo USB, quơ quơ về phía Ôn Minh, trên mặt nở nụ cười ôn hòa mà vô hại: "Có điều ngược lại cha cảm thấy, quyền quyết định nằm trong tay của chúng ta. Chính con suy nghĩ thật kỹ, có đi hay không, cả hai có tất cả lợi và hại, phải xem cuối cùng con muốn cái gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.