Hạ lão phu nhân nói liên miên cằn nhằn rất nhiều, phần lớn thời gian Ôn Dao đều lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lại vài câu, biểu lộ trên mặt cũng không nhiều. Cũng may bọn họ đã sớm biết từ trong miệng Hạ Y Huyên tính tình của Ôn Dao, ngược lại cũng không thấy Ôn Dao thất lễ, ngược lại Hạ lão phu nhân càng đau lòng Ôn Dao rồi, ôm Ôn Dao không ngừng phàn nàn Hạ Uyển không sớm mang con đến đây. Từng người nhà họ Hạ lấy ra lễ vật đã chuẩn bị từ lâu cho ba người, Ôn Dao cũng lấy lễ vật từ trong không gian tặng cho trưởng bối. Ngoại trừ ở căn cứ Hoa Đông mua chút ít hải sản, Ôn Dao cũng tặng cho mỗi người một món vũ khí hoặc hộ giáp, đều là nguyên liệu Ôn Dao lấy được trên người những con thú biến dị kia, sau đó được người ở căn cứ Hoa Nam căn cứ theo đặc tính của từng người chế tạo ra. Đương nhiên, Ôn Dao lấy danh nghĩa của ba người cùng nhau tặng, dù sao không có Ôn Minh nói, sở nghiên cứu cũng sẽ không rút nhân thủ ra làm những thứ này cho Ôn Dao. "Mấy đứa nhỏ này thật có tâm!" Thôi Cầm cầm hộ giáp màu đỏ rực trong tay xem, cười trêu ghẹo nói cùng Hạ lão phu nhân: "Khó trách tất cả mọi người đều nói con nhà người ta tốt hơn, xem mấy đứa nhỏ này, mới thấy con mình rớt xuống đài rồi ~." "Chị dâu cả nói đùa." Hạ Uyển nhìn về phía da thú Thôi Cầm đặt trên đầu gối cười nói: "Huyên Huyên cũng không phải đã tặng chị da thú biến dị do chính tay con bé tự đánh sao? Đều là đứa trẻ ngoan cả." "Đúng rồi đúng rồi, mẹ, mẹ cũng phải khen ngợi con đó nha." Hạ Y Huyên ôm cánh tay Thôi Cầm làm nũng. Một bên Trịnh Phàm Nhu ra vẻ thất lạc nói: "Quả nhiên vẫn là con gái tốt, con gái là áo bông nhỏ của mẹ mà, đến chỗ nào cũng nhớ mang theo đồ thú vị về cho mẹ, còn con trai hả, sinh ra cũng uổng công!" Nói xong còn trừng Hạ Diệc Thần ngồi ở bên kia. Hạ Diệc Thần chú ý đến ánh mắt mẹ mình cũng không hiểu thấu, gần đây cậu không gây chuyện gì nha! "Đúng rồi, chị nhớ sắp đến sinh nhật của Dao Dao rồi à nha." Trịnh Phàm Nhu đột nhiên nhớ tới trước đó em chồng đã nói. Hạ Uyển cười nói: "Đúng, Dao Dao sinh ngày mười lăm tháng giêng đấy, vừa vặn sinh nhật mười một tuổi." "Vậy thì tốt quá, vậy làm sinh nhật trong nhà đi! Bà ngoại nhất định sẽ làm cho cháu một sinh nhật thật vui vẻ!" Hạ lão phu nhân lập tức hào hứng lên, lôi kéo hai con dâu bắt đầu ồn ào bàn tán, còn cố ý bỏ qua Ôn Dao. Ôn Dao bất đắc dĩ thở dài, Ôn Dao không có hào hứng gì với sinh nhật cả. Có điều, các người vui vẻ là tốt rồi.
Buổi tối lúc ăn cơm còn gặp được cậu cả nghiêm túc Hạ Thiên Minh, cùng với anh cả họ Hạ Diệc Hàng cùng một khuôn mẫu với cậu cả. Bữa tối vô cùng phong phú, ngoại trừ đồ ăn sớm đã chuẩn bị tốt, Ôn Dao mang hải sản cũng sớm lên bàn rồi. Tuy không gian không thể chứa vật sống, nhưng dù sao thời gian của nó cũng bất động, cộng thêm đều đặt trong thùng băng, nên vẫn vô cùng tươi ngon. Hạ Thiên Dật bóc xong thịt cua bỏ vào trong chén Ôn Dao: "Tính ra chúng ta cũng được nhờ đấy, nhờ phúc mấy đứa nhỏ, bằng không tiền đâu trả nổi bữa ăn hải sản tươi ngon thế này!" Trước tận thế ăn hải sản không có hiếm lạ gì, nhưng bây giờ có năng lực ăn ngon như thế cũng chỉ có bên trên, nên cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì. Hạ lão ăn một chén cháo hải sản, nhàn nhạt phân phó nói: "Còn lại chút kia Dao Dao trước giữ lại, chờ thêm mấy ngày nữa có khách nhân đến cũng cho khách nếm thử." Về phần ông nói khách là ai, người ngồi ở đây cơ bản đều đoán ra được, bởi vị chuyện này bọn họ đã bàn bạc với nhau vài ngày rồi. Ăn xong bữa tối không bao lâu, Hạ lão cùng Hạ lão phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi. Tuy hai ông bà đã sống qua tận thế, nhưng dù sao cũng lớn tuổi, hôm nay lại sốt ruột chờ đợi một ngày, thể xác và tinh thần mỏi mệt, cũng nên nghỉ ngơi sớm. Ôn Trác lập tức mang theo Ôn Minh đi đến phòng của mình, mà Ôn Minh tùy tiện mang theo Ôn Dao luôn. Đây là phòng ngủ của hai vợ chồng Ôn Trác, ngoại trừ phòng ngủ, còn có một phòng vệ sinh và một phòng sách nhỏ. Đợi ba cha con ngồi trong phòng sách, Ôn Trác lười biếng tựa ở trên ghế làm việc hỏi: "Nói đi, gặp được chuyện gì?" Theo Ôn Minh kể lại, Ôn Trác vốn lười biếng cả người từ từ ngồi thẳng dậy, ánh sáng trong mắt càng ngày càng thịnh, ngón trỏ tay phải không tự chủ bắt đầu vuốt nhè nhẹ trên thành ghế. Đợi Ôn Minh kể xong đại sự về Thor, Ôn Trác đưa tay sờ lên cằm, khóe miệng câu dẫn ra nụ cười như có điều suy nghĩ: "Thú vị, thú vị, cho nên, đây là nguyên nhân tận thế?" "Không có thể xác định, nhưng nhất định là có quan hệ." Ôn Trác cười lạnh một tiếng: "A, thật đúng là một trận tai bay vạ gió đây này." Ôn Minh không nói chuyện, hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, quan trọng nhất là làm thế nào ứng phó chuyện sau này, đặc biệt còn có sự uy hiếp tiềm ẩn của sinh vật ngoài hành tinh. "Con vừa nói hắn cho các con mấy loại tài liệu? Cho cha xem." Ôn Minh đưa hai chiếc USB của Thor cho Ôn Trác, Ôn Minh mở ra đặt lên bàn laptop, gắn USB vào. Sau khi lướt sơ qua nội dung bên trong, Ôn Trác gật gật đầu: "Cha có thể xem hiểu một chút kỹ thuật năng lượng chuyển đổi này cùng kỹ thuật thông tin đơn giản, phương hướng hẳn là không có vấn đề, những thứ khác cần phải tìm chuyên gia về phương diện này rồi. Về phần cái này..."
Ôn Trác ấn mở một văn bản tài liệu trong đó, một video mở ra, bên trong video có một nam một nữ, tướng mạo tinh xảo, là dáng người vận động viên tập thể hình tiêu chuẩn của người trái đất. Ngay từ đầu hai người làm động tác trọn vẹn, sau đó bắt đầu làm một đám động tác phân giải, còn có lời hướng dẫn kèm theo, hơn nữa còn là âm thanh của Karl. Căn cứ theo sự giải thích của Karl, một bộ động tác này tổng cộng chia làm năm bộ phận, càng về sau càng khó, cũng càng ngày càng phản nhân loại, dù sao Ôn Minh cũng không thể tưởng tượng thân thể của mình có thể vặn vẹo thành cái dạng kia. Một vài động tác có chút tương yoga trên trái đất, cũng có chút giống động tác võ thuật, nhưng yêu cầu rất cao, hơn nữa đối với hô hấp cùng tiết tấu cũng có yêu cầu nghiêm khắc, hơn nữa động tác giữa nam nữ cũng có sự khác biệt. Càng quan trọng hơn là, đằng sau còn nhắc đến hậu kỳ nếu có điều kiện có thể dùng thuốc phụ trợ, như thế có thể phát huy công hiệu càng lớn. Một phiên bản khác cũng nhìn nhiều lần, độ khó thấp hơn một chút, có lẽ đúng là thích hợp cho người bình thường luyện. "Các người thử chưa?" Ôn Trác quay đầu hỏi con trai con gái của mình, căn cứ theo sự hiểu biết của anh về bọn nhỏ, nhất định bọn chúng đã thử rồi. Ôn Minh gật gật đầu, đêm qua lúc ở nhà Lâm Thế Bưu, cậu và Ôn Dao đã thử luyện. "Cảm giác như thế nào?" "Động trác lúc đầu không tính quá khó khăn, nhưng càng về sau càng cố hết sức, hơn nữa nếu dựa theo yêu cầu trên đó, một phần động tác thứ nhất con đều làm không được. Về phần hiệu quả... tụi con mới thử lần đầu, ngoại trừ mệt mỏi cũng không có cảm giác gì khác." Ôn Trác quăng ánh mắt nhìn sang Ôn Dao: "Thế Dao Dao thì sao?" Ôn Dao lắc đầu, tuy Ôn Dao có độ hoàn thành cao hơn anh trai một chút, nhưng nếu dựa theo tiêu chuẩn trên đó, Ôn Dao cũng không hợp cách. Ôn Trác nghĩ nghĩ, lại xem video một lần nữa, sau đó tiếp tục hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, gần đây tình huống dị năng của con thế nào?" "Không tốt lắm, gần đây dị năng tăng trưởng quá chậm." Giọng điệu Ôn Dao có hơi chán nản, Ôn Dao đã dừng ở cấp sáu lâu lắm rồi, đặc biệt trong khoảng thời gian này, Ôn Dao cảm thấy hấp thu dị năng chậm hơn rất nhiều so với trước kia, hơn nữa thân thể ẩn ẩn có loại trạng thái như bão hòa, nhưng cũng không phải loại bão hòa sắp lên chức này. Ôn Trác dựa vào ghế trở lại, híp mắt như có điều suy nghĩ, ngón trỏ tay phải gõ nhịp nhàng lên thành ghế. Toàn bộ phòng sách lập tức an tĩnh lại, chỉ có nghe tiếng gõ "Tách, tách, tách" có quy luật. Đợi qua một hồi lâu, anh nhìn về phía Ôn Dao một lần nữa, đưa tay chỉ lên cô gái trên màn hình máy tính: "Dao Dao, gần đây con tạm thời ngưng hấp thu dị năng, dựa theo yêu cầu trên này tập luyện thuật kiện thể."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]