Ngoài cửa sổ đen kịt một mảnh không có một tia ánh sáng, Ôn Dao cũng không biết bây giờ ở dưới đáy biển bao nhiêu mét, chung quanh yên tĩnh như chết, thậm chí không cảm giác được thời gian trôi qua.
Có điều qua một lúc nữa, trong xe vang lên âm thanh của Karl: "Chủ nhân, chúng ta sắp đến rồi."
"Karl, mở đèn pha."
Theo mệnh lệnh của Thor, trước xe bắn ra hai đường ánh sáng mãnh liệt, một con quái vật khổng lồ cứng như thép đụng vào tầm mắt của Ôn Dao.
Ánh sáng của đèn pha chỉ có thể chiếu sáng một phần chiến hạm, những nơi khác vẫn ẩn mình trong bóng tối, dường như che dấu quái thú sắt thép này trong bóng tối, tùy thời có thể cho kẻ thù của nó một kích trí mạng.
Bên trên thân hạm màu xám bạc có đầy hố lớn nhỏ, một thứ như cánh giương ra bị đánh rơi mất một phần, vừa nhìn quả đúng là đã trải qua lễ tẩy rửa chiến tranh tàn khốc.
Ôn Dao có thể cảm giác được chấn động tinh thần lực của Ôn Minh bên cạnh phập phồng bất định, điều này Ôn Dao có thể hiểu được.
Dù sao, lúc vừa mới nhìn thấy trong lòng Ôn Dao cũng vô cùng rung động đấy, đồ vật chỉ xuất hiện trong thế giới khoa học viễn tưởng lại có thể xuất hiện trong hiện thực, hơn nữa còn chấn động lòng người khi nhìn trực tiếp thế này.
Xe bay tiếp tục chuyển động về phía trước, nó tiến vào một lối đi bên phải chiến hạm, không đến một phút sau xe dừng lại.
Sau đó Ôn Dao cảm thấy xe được nâng lên một chút, sau vài giây liền ngừng lại.
Cửa xe tự động mở ra, thanh âm cứng nhắc của Karl vang lên, dường như còn mang theo một chút tung tăng như chim sẻ: "Hoan nghênh đi vào Hoắc Kỳ số! Các người là nhóm người thổ dân trái đất đầu tiên được bước vào Hoắc Kỳ số đấy ~ "
Cửa sổ xe vừa mở hai bên đều là một mảnh đen sì, theo âm thanh Karl vang lên, thoáng một phát toàn bộ buồng nhỏ trên tàu sáng rực lên, từng ngọn đèn bên trong khoang thuyền của chiến hạm sáng lên, dường như đang hoan nghênh bọn hắn đến.
"#%^
[email protected]%^@#."
Đột nhiên, trong khoang thuyền vang lên giọng nói bọn Ôn Dao nghe không hiểu, âm thanh tương tự như Karl, mang theo giọng nữ điện tử.
Thor dùng ngôn ngữ đồng dạng nói trở về mấy câu, sau đó nói với Karl: "Karl, thu thập ngôn ngữ trái đất thêm vào hệ thống Phyllis."
"Không có vấn đề, chủ nhân."
"Vừa mới nói chuyện chính là quang não của chiến hạm này —— Phyllis."
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Ôn Minh, Thor chủ động giải thích.
Vừa dứt lời, ba chiếc bình dẹp như mâm tròn màu xám bạc có độ dày khoảng 5cm bay đến trước mặt bọn Ôn Minh rồi dừng lại, giống như đang mời bọn họ đi lên.
Thor đứng lên mâm tròn, nói với Ôn Minh: "Đây là một trong những phương tiện giao thông trong chiến hạm."
Ôn Minh gật gật đầu, quan sát trái phải mâm tròn đang lơ lửng cách mặt đất 20 cm, học theo bộ dáng Thor đứng lên.
Mâm tròn nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt, nhưng người đứng lên trên mới có thể cảm giác được nó vững vàng thế nào, quả thực như đứng trên đất bằng.
Và ba người đứng vững, mâm tròn bắt đầu di động về phía trước.
Ngay từ đầu Ôn Minh còn có chút không thích ứng, thân thể lung la lung lay đấy, đợi đến khi bình phục cậu liếc nhìn sang Ôn Dao, phát hiện em gái nhà mình dường như không có việc gì, vững vàng đứng trên mâm tròn, ôm Mạn Mạn có chút hăng hái đánh giá đồ vật bên trong chiến hạm.
Được rồi, cậu lo lắng dư thừa rồi.
Rẻ vài bước ngoặt, lại qua vài cánh cửa, mâm tròn cuối cùng cũng dừng lại.
Căn phòng này dường như là một phòng điều trị, trong không gian rộng rãi xếp đầy đủ loại dụng cụ, ở một nơi hẻo lánh có một đồ vật cao gần hai mét bị vải bố phủ lên.
Ánh mắt Ôn Minh bị đồ vật trong góc hấp dẫn đầu tiên, trong lòng cậu bắt đầu kịch liệt nhảy loạn, cậu đã đoán được đó là gì rồi.
"Tôi nghĩ cậu lo lắng nhất hẳn là thi thể của Từ Dương, tôi đã dùng thuốc bảo quản tốt rồi, trừ không còn hô hấp, còn lại giống hệt như lúc cậu ấy còn sống."
Thor nhảy xuống khỏi mâm tròn, đi về phía trước hai bước rồi ngừng lại.
Hắn xoay người, dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con nói với Ôn Dao: "Dao Dao, anh để Karl mang em đi dạo chung quanh ngắm nhìn được không?"
Đây là muốn đưa Ôn Dao mở mang kiến thức à?
Ôn Minh ngăn ở trước mặt Ôn Dao, ánh mắt nhìn về phía Thor đầy cảnh cáo.
"Này... Dao Dao còn nhỏ, có nhiều thứ..."
Thor khoa tay múa chân ở trên người thoáng một phát, mặt Ôn Minh tối sầm, quay người nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em ở bên ngoài chờ anh."
Con mắt Ôn Dao qua lại mấy lần giữa hai người, tùy ý gật gật đầu, quay người liền đi ra ngoài.
Ôn Dao cũng không đi ra ngoài quá xa, Ôn Dao ở cửa tìm một chỗ tùy ý ngồi xuống, rồi ngửa đầu bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bên trong chiến hạm.
Lúc đứng trên mâm tròn tốc độ quá nhanh, rất nhiều thứ đều không có nhìn rõ ràng được, bây giờ mới có thời gian quan sát kỹ càng.
"Mi đang nhìn cái gì?" âm thanh Karl vang lên phía bên phải Ôn Dao, Ôn Dao cúi đầu xem xét, một Robot nhỏ xíu được chế tác tinh tế hai tay chống nạnh, ngửa đầu nhìn Ôn Dao, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ.
"Hỏi mi đấy!"
Karl bất mãn rồi, sao đứa nhỏ này lại không có lễ phép như vậy?
Ôn Dao còn chưa mở miệng, Mạn Mạn nằm trên bờ vai đã duỗi ra một nhánh dây leo quấn lấy Robot nhỏ.
"Các người quá vô lễ, mau buông ta ra!"
Mạn Mạn bỏ qua tiếng la gọi của Karl, duỗi ra mấy nhánh dây leo khác bắt đầu vuốt ve sờ soạng "món đồ chơi" mới lạ này.
"Ah ah ah, Phyllis, nhanh cứu ta!"
Karl vừa dứt lời, một người máy đi qua, cứu Karl từ trong tay Mạn Mạn ra.
"Phyllis, bọn hắn khi dễ ta, mi mau giúp ta giáo huấn nó!"
Karl chỉ vào Mạn Mạn trong ngực Ôn Dao hô lên.
"Mệnh lệnh không có hiệu quả."
Một giọng nữ điện tử có chút quen thuộc vang lên, thật sự đúng là âm thanh nghe được trước đó.
"Thôi đi pa ơi... chỉ biết thi hành mệnh lệnh, đồ đần!"
Karl nhảy xuống từ người máy thanh khiết kia, lần nữa đi đến trước mặt Ôn Dao.
Nó một tay chống nạnh, một tay để ở trước ngực: "Thấy không, đây là món đồ chơi của ta, mô hình chiến đấu Cơ Giáp Lam Nguyệt số 1:1 mới nhất của Tinh Minh, toàn bộ Tinh Minh số lượng chỉ có hạn trong một vạn bộ, có phải rất bá khí hay không!"
Ôn Dao nhìn robot loại nhỏ ngân lam giao nhau này, không sao cả gật gật đầu.
Ôn Dao đáp lại làm cho Karl có chút đắc ý, nó hào hứng bừng bừng bắt đầu giới thiệu các loại số liệu và công năng của Robot, căn bản không chú ý ánh mắt Ôn Dao đã quăng về nơi khác.
Đợi đến khi Ôn Minh và Thor đi ra, nhìn thấy hình ảnh "vui vẻ hòa thuận" như thế.
Thor nhịn không được nâng trán, vì sao quang não của hắn cứ thích huyên thuyên như vậy chứ?
Trước đó cũng vì Ôn Dao bắt nó mà nó muốn giáo huấn người ta, bây giờ lại trò chuyện vui vẻ thế này?
Tuy nhiên chỉ có một cách này...
Thor đi đến trước, một phát bắt đucợ Karl vẫn đang từ từ nói, quay đầu nói với Ôn Minh: "Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự."
"Ta còn chưa nói xong mà, vừa rồi ta đang nói đến..." Bị Thor bỏ vào trong túi áo, Karl giãy dụa lên.
Ôn Minh đi đến trước, kéo Ôn Dao ngồi dưới đất lên, nắm tay Ôn Dao đi theo đằng sau Thor.
Tay trái Ôn Minh có thêm một cái hộp màu đen, ngó tay cái không ngừng vuốt ve trên mặt hộp, ngoài trừ hốc mắt ửng đỏ, trên mặt Ôn Minh nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, ngay cả chấn động tinh thần lực cũng bằng phẳng rất nhiều.