Chương trước
Chương sau
"À... Cái này à..."
Bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, Thor không được tự nhiên gãi gãi ót, lộ ra dáng tươi cười tiêu chuẩn của Từ Dương: "Lúc ấy tôi hôn mê, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, còn cho rằng mình sắp chết rồi đây này."
"Như vậy à..." Nghe lời Thor nói, Hạ Y Huyên có chút thất vọng, còn tưởng rằng có thể biết được cái gì đấy.
Hạ Y Huyên đứng dậy đi đến bên người Thor, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cậu cũng là đại nạn không chết, sau này tất có hậu phúc! Nhưng như vậy cũng là giáo huấn, sau này cậu phải cẩn thận một chút, có một số việc cũng đừng có xông phía trước, cậu là một người phụ tá nên ngoan ngoãn đợi ở phía sau là được rồi. Cậu phải biết, lần này Phương Dật Văn thương tâm lắm đấy, chưa từng thấy hắn khóc như vậy..."
"Ai khóc!"
Phương Dật Văn phản bác nói: "Đó mà là khóc sao? Tôi bị hạt cát bay vào mắt đấy!"
"Được được được, tôi nhìn lầm rồi."
Hạ Y Huyên liếc mắt, trong phòng bệnh vệnh viện đâu ra hạt cát?
Có người trong nhà đều cười rộ lên, Thor cười theo hai tiếng, trong lòng xấu hổ không thôi:
Quả thật hắn đại nạn không chết, nhưng Từ Dương đã chết thật rồi...
Kỳ Bình nhìn đồ trên bàn, hỏi Ôn Minh: "Những vật này làm sao bây giờ?"
Thu thì chắc chắn sẽ không thu rồi, những vật này bọn hắn cũng không thiếu, chẳng lẽ lại tiêu hủy? Cảm thấy có chút lãng phí.
"Kiểm tra, không có vấn đề thì giao cho binh sĩ bên ngoài, để bọn hắn tùy tiện cho người nào cần dùng."
Kỳ Bình tỉ mỉ kiểm tra một phen, còn lại để cho dị năng giả khác đều nhìn nhìn, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì liền cầm đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, một đoàn người Ôn Minh ngồi trên trực thăng đi ra khỏi căn cứ Hoa Đông.
Đợi bay ra khỏi phạm vi căn cứ Hoa Đông không bao lâu, Ôn Minh bảo người điều khiển tìm một khu vực trống trải khá gần bờ biển ngừng lại.
Tối hôm qua cậu đã nói còn cần xử lý một chuyện, bảo bọn hắn tìm một nơi an toàn chờ đợi.
"Đoàn trưởng, thật sự không cần những người khác đi theo sao?"
Biết rõ Ôn Minh chỉ mang theo Ôn Dao cùng Từ Dương, những người khác có chút lo lắng, mang theo Dao Dao thì thôi, lại còn mang thêm một bệnh nhân là chuyện gì xảy ra đây?
Ôn Minh lắc đầu, dặn dò: "Thời gian của tôi không xác định, các người ở chỗ này chờ, cẩn thận cảnh giới."
Sắp xếp xong xuôi nhữngchuyện khác, Ôn Minh liền mang theo hai người đi, ngay cả Đại Hoàng và Trường Phong đều bị giữ lại, chỉ mang theo Mạn Mạn.

Nhìn bóng dáng bọn người Ôn Minh dần dần biến mất, Hạ Y Huyên hỏi Kỳ Bình: "Kỳ Bình, cậu có cảm thấy thằng nhóc Ôn Minh kia có chút gì đó là lạ hay không? Từ Dương cũng thế, cảm thấy không có nhây như trước kia, nặng nề không ít."
"Trước kia không phải chị hay ghét bỏ cậu ấy quá om sòm rồi sao? Bây giờ lại cảm thấy người ta im lìm quá hay sao?"
Kỳ Bình lắc đầu, phụ nữ thật đúng hay thay đổi lại phiền toái.
"Chị suy nghĩ quá nhiều rồi, có vấn đề gì đoàn trưởng và Dao Dao đều có phản ứng đấy."
"Đến cùng cậu là dị năng giả hệ tinh thần hay là chị hả? Cậu cũng quá không nhạy cảm rồi, tôi cảm thấy có chút kỳ quái, Tiểu Điệp em cảm thấy thế nào?"
Nghe Hạ Y Huyên hỏi thăm, Ngữ Điệp lắc đầu.
Tiểu Ảnh nói cảm thấy anh Từ Dương có chút không đúng, cô lại nói cùng Dao Dao, Dao Dao lại bảo cô không cần lo lắng, cô đành xem như không biết chuyện gì thôi.
Ôn Minh bọn hắn đi ra một khoảng cách sau đó ngừng lại, Thor lấy ra từ trên cổ một sợi dây chuyền, trên dây xích có một vật trang sức hình thoi.
Thor gỡ trang sức xuống, ném về phía trước, hình thoi bắt đầu vặn vẹo biến hóa, không đến một lát, một chiếc xe bay cực kỳ chủ nghĩa khoa học viễn tưởng đỏ thẫm giao nhau hiện ra trước mặt bọn hắn.
Thor tiến lên mở cửa xe, hướng hai anh em Ôn Minh làm động tác mời, cũng thuận miệng giải thích: "Đây là xe bay tập đoàn Campbell Tinh Minh nghiên cứu phát minh mới nhất có tác dụng bay trên biển, bên trong nó phân phối... được rồi, có nói các người cũng không hiểu, mấy tháng trước tôi vừa mới mua đấy.
Kỳ thật ở bên trong tinh hạm có không ít đồ quân dụng, đáng tiếc, trong Bước Nhảy Không Gian... ừm, đều có tổn hại, chỉ có thể dùng cái này cố gắng rơi xuống."
Ôn Minh chú ý đến Thor dừng lại rõ ràng, cậu âm thầm ghi nhớ, cũng không hỏi nghi vấn, dẫn theo Ôn Dao lên xe bay.
Trong xe rất thoải mái dễ chịu, không gian nhìn có vẻ lớn hơn bên ngoài một chút, chỗ lan can còn có một vài cái nút nhỏ.
"Karl, giao cho mi rồi."
"Không có vấn đề chủ nhân!"
Theo một loạt âm thanh máy móc vang lên, xe bay từ từ bay lên không, sau đó lập tức bắn đi.
Ngồi trong xe cũng không có cảm giác nào, giống như ngồi trên đất bằng, chỉ có thông qua cảnh tượng lóe bên ngoài cửa sổ, bọn họ mới biết tốc độ này vô cùng nhanh.
Ôn Minh không nói gì, cậu chỉ yên lặng đánh giá thiết kế trong xe, trong lòng vẫn còn có chút không thể tin được.
Cho dù cậu đã tiếp nhận những điều người ngoài hành tinh giải thích, nhưng không ngừng xuất hiện sản phẩm công nghệ cao này khiến cậu tâm phiền ý loạn.
Tên Thor này thật sự đúng như lời hắn nói sao, là vô tình bị rớt xuống trái đất?

Nếu không phải, hắn có mục đích gì?
Nếu như đúng, như vậy thật sự phải giúp hắn trở về tinh cầu của mình?
Như vậy có phải trái đất đã bị bại lộ hay không?
Việc này sẽ xảy ra ảnh hưởng gì?
...
Vấn đề cứ nối tiếp một vấn đề, Ôn Minh bắt buộc bản thân phải tỉnh táo, bây giờ cậu nắm giữ tin tức còn không có nhiều lắm, không thể tự loạn tay chân.
Đối phương có được nền văn minh quang não cao hơn bọn hắn nhiều, xem tư liệu cũng thu gom không ít, có lẽ các phương diện khác đều đã hiểu rõ ràng.
Hiện tại chỉ có thể đi một bước xem một bước, nếu như đối phương thật sự có ý đồ xấu...
Ôn Minh không tự chủ nhìn về phía Ôn Dao, Ôn Dao cũng đang đánh giá đồ vật trong xe, trong ánh mắt khó có được lộ ra sự hiếu kỳ, sợ hãi, thán phục.
Ôn Minh có chút hối hận, chuyện còn không rõ, không nên mang theo em gái đến...
Có điều cậu cũng biết, nếu thật sự em gái muốn đi, cậu có muốn cản cũng không được.
Thor ngồi ở phía trước liếc mắt nhìn, tuy hắn không có thuật đọc tâm, cũng không giống Ôn Dao có thể biết chấn động tinh thần lực.
Nhưng Karl vừa nói cho hắn biết, tiết tấu hô hấp của Ôn Minh không đúng, tim đập nhanh hơn không ít trong một thời gian ngắn.
Ôn Minh đang suy nghĩ gì hắn cũng đoán được một ít, thông qua một ít tư liệu Karl lấy được, hắn biết rõ cách nhìn của những thổ dân đối với nền văn minh bên ngoài, mặc dù một phần cũng đúng chủ đích, nhưng Thor hắn là một người có Tinh Minh có chủ nghĩa chủng tộc ngang hàng đấy!
Xe bay rất nhanh liền đi đến trên mặt biển, nó ngừng ở giữa không trung, chỉ vài giây đồng hồ đã hoàn thành một lần thay đổi, sau đó đâm đầu vào bên dưới mặt biển.
Trong xe hơi có chút lắc lư, nhưng rất nhanh khôi phục nguyên dạng, ngoài của sổ xe ánh sáng cũng thoáng chốc ảm đạm.
Xe bay tốc độ rất nhanh, chỉ một hồi, ánh sáng bên ngoài cửa sổ xe cũng dần dần biến mất, rời vào một mảnh tối đen.
Nhưng Ôn Dao có thể cảm giác được, có vô số sinh vật đang lượn lờ chung quanh, theo bên cạnh xe.
"Dao Dao à, tinh thần lực của em đừng ném loạn, nơi này có không ít đại gia hỏa đâu đấy, chúng ta không cần nảy sinh xung đột."
Hiện tại xe đang mở ra hình thức ẩn hình, sinh vật bình thường đều không nhìn thấy được, nhưng nếu bị tinh thần lực của Ôn Dao làm kinh động, như vậy không nhất định nữa rồi.
Ôn Dao nhếch miệng, thu hồi tinh thần lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.