Chương trước
Chương sau
Theo binh sĩ nói, Ngữ Điệp gϊếŧ là hai người da đen.
Đúng vậy, người da đen.
Phía Đông vùng duyên hải trước tận thế có rất nhiều người nước ngoài đến nơi này công tác, người da trắng phía Đông Bắc chiếm đa số, người da đen phía Đông Nam nhiều, bởi vậy hiện tại căn cứ Hoa Đông cũng có không ít người da trắng và người da đen.
Bọn hắn đến từ các nước và địa khu khác nhau, bởi vì mất đi liên hệ với tổ quốc của mình, không thể không sinh hoạt ở căn cứ Hoa Đông.
Cũng bởi vì nguyên nhân màu da, người da trắng và người da đen còn tạo thành hai đoàn thể nhỏ.
Người may mắn còn sống sót như bọn hắn không tính quá nhiều cũng không ít, đều có vài ngàn người, chia làm hai đoàn đội lớn —— đoàn dị năng Phi Nhận cùng đoàn dị năng Hắc Báo, ở mọi phương diện đều vô cùng đoàn kết.
Mà lần này Ngữ Điệp ở một nơi khá vắng vẻ gϊếŧ chết hai người da đen, đồng thời ở hiện trường còn có một thi thể nữ.
Lúc ấy Hạ Y Huyên cùng Ngữ Điệp tùy ý đi tới, sau đó Ngữ Điệp đột nhiên giống như phát hiện cái gì, chạy như bay về một hướng.
Đợi đến khi Hạ Y Huyên thuấn di tìm được cô ấy, vừa vặn chứng kiến Ngữ Điệp bị một đám người da đen vây quanh, dưới chân cô có hai thi thể người da đen, chết rất thê thảm.
Sau đó đội tuần tra căn cứ kịp thời đuổi tới, ngăn hành động của hai bên lại.
Thật ra hiện trường cũng thấy rất rõ ràng, chắc là hai người da đen này hành hạ một cô gái đến chết, bị Ngữ Điệp phát hiện sau đó bị gϊếŧ chết ngược lại.
Hiện tại có hai vấn đề.
Một là căn cứ có quy định không được gϊếŧ người trong căn cứ, mà Ngữ Điệp gϊếŧ người bị bắt tại trận, nhưng đối phương hành hạ cô gái đến chết lại không có bất cứ chứng cứ nào.
Hai là người da đen vô cùng đoàn kết, hiện tại vài trăm người đang tụ tập một chỗ yêu cầu bên trên cho công đạo, mà ngay cả đoàn dị năng Phi Nhận cũng tham gia náo nhiệt, nếu như xử lý không tốt có thể sẽ dẫn đến một vài phiến toái nhỏ.
"Hừ." Ôn Minh cười lạnh một tiếng: "Bọn họ không thể không biết bây giờ bọn hắn đang đứng trên địa bàn của ai chứ?"
Đợi bọn Ôn Minh đến hiện trường, phát hiện binh sĩ căn cứ đã bao vây thành một vòng tròn, ba tầng trong ba tầng ngoài đều vây đầy người xem náo nhiệt.
Các binh sĩ tách ra dòng người, để bọn Ôn Minh đi vào.
Đi vào liền nhìn thấy hai phe nhân mã, mười mấy người da đen đứng chung một chỗ, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào người đối diện.

So với nhân số bên người da đen, nhân số bên Hạ Y Huyên lập tức lộ ra thế lực đơn bạc.
Hạ Y Huyên cùng Kỳ Bình đứng ở phía trước nhất, chặn Ngữ Điệp ở phía sau cô, những binh sĩ khác đứng ở hai bên, cùng chung mối thù nhìn người da đen đối diện.
Ở giữa bọn hắn đặt bà thi thể, một thi thể bị vải bịt kín, từ mắt cá chân lộ ra có thể thấy được đó là thi thể cô gái.
Mà hai thi thể khác là người da đen, trên người có đều là miệng vết thương lớn nhỏ, chủ yếu nhất chính là, đầu đều bị cắt đứt.
Vệ Tinh dẫn theo mấy người lính đứng bên người Kỳ Bình, mặc kệ phương diện nào, hắn đều đứng ở bên này của bọn Kỳ Bình, nhưng vấn đề chủ yếu bây giờ là đối phương không thuận theo không buông tha, hơn nữa đoàn dị năng Phi Nhận kia cũng tham gia một cước, muốn đục nước béo cò.
Hai đoàn bọn họ cộng lại cũng mấy ngàn người, coi như cũng là một lực lượng không nhỏ, thật sự náo lên cũng phiền toái không nhỏ.
Đầu lĩnh người da đen là người cạo trọc đầu, trời lạnh như vậy chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, lộ ra hai cánh tay đầy hình xăm.
Hắn đi về phía trước một bước, chỉ vào Ngữ Điệp đứng phía sau lưng Hạ Y Huyên dùng tiếng Trung nói: "Tôi nói lại lần nữa, tôi chỉ muốn các người giao hung thủ ra, những chuyện khác sẽ không truy cứu nữa."
"Nghĩ hay lắm!" Đầu Hạ Y Huyên hơi hất lên, khinh thường nói: "Sự thật rất rõ ràng, rõ ràng là các người phá hỏng quy định căn cứ, Ngữ Điệp nhà chúng tôi chỉ phòng vệ chính đáng, tôi cần các người bàn giao mới đúng!"
"Thế nhưng cô không có bất cứ chứng cứ nào nói rõ cô gái kia là chúng tôi gϊếŧ, người của chúng tôi chẳng qua phát hiện ra cô ta, lúc tiến lên kiểm tra lại bị hiểu lầm, sau đó bị cô gái này gϊếŧ chết. Nhưng lúc cô ta gϊếŧ người có người tận mắt nhìn thấy."
"Làm sao không có người nhìn thấy? Ngữ Điệp chúng tôi thấy được! Hai người kia đáng chết!"
"Thiếu tá Vệ, anh nói như thế nào?"
Người da đen xăm cánh tay nhìn về phía Vệ Tinh: "Anh là người đại biểu cho căn cứ, cũng không thể tùy tiện bao che! Tôi nghĩ, người Trung Quốc công chính liêm minh, chắc có lẽ không có kỳ thị chủ nghĩa chủng tộc chứ."
A, đây là tâng bốc hắn đó à?!
Vệ Tinh bĩu môi, không cho là đúng.
Người ngoại quốc ở căn cứ Hoa Đông xem như đã trải qua tẩy trừ một phen, lưu lại đều là những người thức thời, làm ầm ỉ quá đều đã xử lý xong trong lần rung chuyển trước.
Hiện tại đoàn trưởng đoàn dị năng Hắc Báo vẫn là một người biết tuân thủ, rất thông minh, hắn biết rõ bọn hắn bây giờ xem như ăn nhờ ở đậu, rất nhiều chuyện đều phải có chừng mực, cho tới bây giờ mọi người ở chung đều rất tốt đẹp.

Nhưng trước mắt cũng xem như tam đầu lĩnh, tính cách càng cực đoan hơn, vẫn muốn làm thế nào đạt được nhiều chỗ tốt từ căn cứ hơn, thậm chí bay xa đến phương diện quốc tế.
Đều đã tận thế rồi đâu ai còn chủ nghĩa quốc tế gì nữa, thu nhận bọn hắn đã là chủ nghĩa nhân đạo rồi đấy!
Đáng tiếc lần này đoàn trưởng cùng Phó đoàn trưởng bọn hắn đều đi ra ngoài rồi, bằng không chuyện đã sớm xử lý xong, đâu ra nhiều chuyện phức tạp như vậy chứ?
"Blaise, tôi cảm thấy chuyện này đã rất rõ ràng, không cần chứng cớ gì, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, là người của các người trái với quy định căn cứ. Nhưng, bây giờ bọn hắn cũng đã chết, chúng tôi cũng không truy cứu nữa, hi vọng anh quản lý tốt người của các người."
"Anh có ý gì?! Tôi không đồng ý các nói của anh, không có chứng cứ chính là vu oan?! Tôi muốn..."
"Cạch...!"
Một đường tia chớp thô to như cánh tay đột nhiên bổ xuống đỉnh đầu Blaise, bổ trước mũi chân hắn một cái lỗ đen ngòm.
Đột nhiên xuất hiện công kích khiến Blaise cả kinh lui về phía sau, lời nói còn chưa nói hết suýt chút té ngã luôn, cũng còn may có người phía sau đỡ hắn.
"Mày muốn thế nào?"
Một giọng nói trầm thấp sẳng giọng từ phía sau bọn Hạ Y Huyên vang lên, Kỳ Bình bọn hắn kinh hỉ quay đầu lại, mấy binh sĩ nhịn không được bật thốt: "Đoàn trưởng!"
Ôn Minh mang theo bọn Ôn Ngọc đi ra, cậu gật đầu chào Vệ Tinh, sau đó quăng ánh mắt nhìn về phía Blaise, híp mắt hỏi: "Mày muốn em gái tao thế nào?"
Tâm Blaise trầm xuống, hắn đánh giá chàng trai trẻ tuổi vừa xuất hiện này, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của cậu.
Xem quần áo cậu chắc hẳn cũng là quân nhân, hơn nữa vừa rồi người đối diện gọi cậu ta là đoàn trưởng, cậu ta còn nói em gái của cậu ta, cho nên cậu ta là anh của cô gái trẻ kia?
Nhìn đòn thế vừa rồi vừa ra, là một người có thực lực mạnh mẽ, nói như vậy, chẳng lẽ cô bé kia có bối cảnh rất cường?
Trong lòng Blaise suy nghĩ ngàn vạn, nhưng sắc mặt không lộ ra, hắn hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng nói: "Cho dù cậu là anh của cô ta, cũng không thể tùy tiện gϊếŧ người trong căn cứ?Anh em của chúng tôi bị cô ta gϊếŧ, cậu nói xem nên giải quyết thế nào đây?!"
Ôn Minh rủ đôi mắt xuống quét qua thi thể trên đất, nhàn nhạt nói ra: "Gϊếŧ rất tốt."
"Cậu có ý gì!"
"Nghe không hiểu tiếng Trung? Cặn bã chết thì đã chết, không có gì đáng tiếc. Hơn nữa, các người nói em gái tôi gϊếŧ người chính là gϊếŧ người sao? Có chứng cứ gì? Tôi nói nơi này đều là người của các người lời nói của một bên, dù sao chỉ có các người thấy được, cũng không có người khác nhìn thấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.