Chương trước
Chương sau
Karl thoáng sửng sốt, nó nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình lại bị người ta bắt được, sau đó nó bắt đầu giãy dụa: "Thả ta ra! Mi lại dám bắt đại nhân Karl đáng yêu nhất toàn bộ Tinh Minh hả! Mau buông ta ra!"
Ôn Dao không để ý Karl giãy dụa, còn đem nó để gần trước mắt cẩn thận quan sát một phen, phát hiện không chỉ chi tiết mặt mũi, tỉ mĩ giống như con người, động tác biểu lộ cũng vô cùng chân thật.
Càng quan trọng hơn là, nó lại có nhiệt độ cơ thể!
Thậm chí Ôn Dao còn sờ lên quần áo của nó, phát hiện cảm nhận rất bóng loáng, sờ lên lành lạnh, giống như là tơ lụa.
Đột nhiên, tiểu gia hỏa trong tay Ôn Dao thực thể một lần nữa phân tán thành vô số tinh quang, tay Ôn Dao thoáng chốc cầm ko được rồi.
Tinh Quang phiêu tán, một lần nữa ngưng tụ ở chỗ khác.
Karl vặn vẹo uốn éo thân thể, còn một lần nữa sửa sang lại quần áo của mình, sau đó một tay chống nạnh một tay chỉ vào Ôn Dao quát lớn: "Mi thật quá đáng! Mi phải biết, thế nhưng ta là... A!"
Hai dây leo màu xanh sẫm duỗi ra quấn lấy Karl, muốn kéo nó về.
Lần này Karl không có giãy dụa dư thừa, mà trực tiếp dùng phương pháp trước đó đào thoát
Mạn Mạn lần nữa duỗi ra dây leo muốn bắt được Karl, lại bị Karl sớm phòng bị né tránh, vì vậy một thực vật một quang não bắt đầu truy đuổi nhau trong phòng.
Cuối cùng Karl trốn được vào sau lưng chủ nhân của mình, hướng về Ôn Dao thở hổn hển hô lớn: "Các người những người tinh cầu văn minh cấp thấp này, thật sự quá thất lễ rồi đấy! Quá đáng! Thật quá đáng!"
"Được rồi, được rồi, Karl, người khác chỉ tò mò mà thôi, ta phải rộng lượng."
Thor vội vàng trấn an quang não sắp bùng nổ của mình, mà Ôn Dao cũng kín đáo đưa tinh thạch trong tay cho Mạn Mạn trong ngực mình.
"Đây là... Trí tuệ nhân tạo?" Ôn Minh nhìn qua Karl chần chờ hỏi thăm.
"Ừ, đây là quang não của tôi, các người có thể gọi nó là Karl, Karl, chào hỏi cùng bọn họ đi."
"Hừ!"
Karl mắt thấy khối tinh thạch kia đã đến trong tay Mạn Mạn, hai tay nó khoanh ngực hừ lạnh một tiếng, bay đến bên cạnh vòng tay của Thor, đá đá vòng tay: "Chủ nhân, nhanh lên đổi về, vật dẫn này thật sự quá nát rồi!"
Thor bún lên trán Karl: " Karl, thân là trí tuệ nhân tạo cao cấp cấp bậc lễ nghĩa đâu rồi?"
Karl không tình nguyện hành lễ về phía Ôn Minh bọn họ: "Chào các người, ta là Karl, là quang não đáng yêu nhất của Tinh Minh!"
Thor tháo vòng tay xuống, lấy một chiếc vòng tay có ngoại hình kỳ lạ từ trong không gian ra mang vào, Karl lập tức hóa thân thành đoàn ánh sáng chui vào trong.

Mặt ngoài Ôn Minh bất động thanh sắc, trong lòng lại vô cùng khiếp sợ, đây là trí não trong truyền thuyết sao?
Phản ứng hoàn toàn như một con người, căn bản không nhìn ra nó chẳng qua chỉ là một đoàn số liệu năng lượng.
Chẳng lẽ khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh thật sự phát triển như vậy?
"Tôi nói nhiều như vậy có khả năng các người vẫn còn nghi hoặc, nếu như không ngại... tôi có thể dẫn các người đến tinh hạm của tôi, thi thể Từ Dương ở đó, các người cũng có thể xem tôi các gạt các người hay không, như thế nào?"
Thor đưa vòng tay cho Ôn Dao, cười cười nói ra đề nghị của mình, giọng điệu đầy thành khẩn, nhưng trong ánh mắt làm sao cũng đều để lộ ra ý tứ hàm xúc bên trong "Các người có dám hay không".
Đi đến đại bàn của đối phương?
Ôn Minh không trả lời ngay, cậu cũng không nghĩ đến cuối cùng chuyện lại trở thành như vậy.
Ngay từ đầu cậu và Dao Dao đều nghĩ rằng có người có ý đồ xấu cải trang thành Từ Dương, không nghĩ đến cuối cùng lại là người ngoài hành tinh.
Như vậy chuyện này cũng không phải đơn giản giải đáp như thế, hơn nửa bây giờ bọn họ đang ở căn cứ Hoa Đông, các phương diện đều chưa quen thuộc, chuyện này tạm thời cũng không thể để lộ ra ngoài.
Nhưng có lẽ nói ra cũng không có người sẽ tin tưởng.
Từ Karl có thể thấy được trình độ khoa học kỹ thuật của đối phương tiên tiến vô cùng, hắn cứ như vậy quang minh chính đại tiết lộ thân phận của mình, có lẽ cũng có chỗ dựa vững chắc, về phần hắn nói xin giúp đỡ...
Ánh mắt Ôn Minh tối ám, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thor, gật gật đầu: "Được."
Dù sao vẫn trên địa bàn người khác, bọn họ cũng không tiện gióng trống khua chiêng đi ra ngoài, vì vậy ước định buổi chiều Thor giả bộ như thức tỉnh, buổi tối sẽ trở về chỗ ở, sáng sớm ngày mai xuất phát, sau đó đi vòng ra đáy biển.
Chuyện này đã nói xong, song phương đều rơi vào trầm mặc, thi thể Từ Dương còn không thấy được, mặc kệ nói chuyện gì cũng còn thời gian quá sớm.
Thor đưa mắt nhìn sang Ôn Dao, cầm lấy cúc áo nhỏ trên giường quơ quơ về phía Ôn Dao: "Em gái nhỏ, anh dùng cái này đổi với em mấy khối mỏ năng lượng được không?"
Thấy Ôn Dao không đáp, Thor tiếp tục chào hàng: "Nó có năng lực phòng ngự nhất định, chính yếu nhất chính là, công năng đề phòng nghe lén vô cùng tốt, trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ của các người còn không đột phá được đâu, tinh thần lực cũng có thể bị ngăn cản bên ngoài đấy, như thế nào?"
"Một khối." Ôn Dao duỗi ra một ngón tay.
"Một khối cũng quá ít à! Thứ này ở Tinh Minh cũng không tiện nghi đâu đấy!"
Ôn Dao rút tay về cúi đầu trêu chọc Mạn Mạn, không để ý Thor phàn nàn.
"Được rồi được rồi, một khối thì một khối, có điều em phải cho anh một khối lớn một chút, phẩm chất tốt một chút nha."

Thor bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp, được rồi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Ôn Dao lấy ra một khối tinh thạch lớn cỡ bàn tay người trưởng thành ném cho Thor, Thor kiểm tra thử, tuy chất hỗn tạp nhiều hơn một chút, nhưng có chút ít còn hơn không, ít nhất có thể để Thor chống đỡ một thời gian ngắn.
Thor đưa cúc áo kia cho Ôn Dao, mà hắn còn chưa hô, Karl một lần nữa đi ra, vui sướng ôm tinh thạch ngồi trên bờ vai Tác Nhĩ, liếʍ ɭáρ từng chút từng chút một.
Tinh thạch lấy mắt thường có thể thấy từ từ nhỏ đi, cuối cùng biến thành một tảng đá xám trắng nhỏ xíu, đó là tạp chất bên trong tinh thạch.
Karl nấc một cái, tinh thần vô cùng phấn chấn nói: "Chủ nhân, bây giờ tinh lực của ta đã khôi phục rồi! Ngay lập tức đi xử lý tin tức số liệu trước kia!" Nói xong hóa thành quang điểm bay vào bên trong vòng tay.
Ôn Dao cầm cúc áo trong tay lật qua lật lại kiểm tra một bên, phát hiện mình hoàn toàn xem không hiểu, khoa học kỹ thuật đẳng cấp kém quá lớn, căn bản nhìn không ra nguyên lý của nó.
Lúc chiều, Ôn Minh tìm được bác sĩ Lâm, nói người bệnh tỉnh muốn ra viện.
Từ chối yêu cầu tái khám của bác sĩ Lâm, Ôn Minh thanh toán hết phí tổn liền mang theo Thor cũng Ôn Dao chuẩn bị về chỗ ở, mới vừa ra cổng bệnh viện, đã bị hai binh sĩ nhà mình ngăn cản.
Nhìn ắc mặt binh sĩ đầy lo lắng, Ôn Minh khó hiểu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Đoàn trưởng! Ngữ Điệp gϊếŧ người, hiện tại hai bên đang giằng co, cần anh đi qua xem!"
Ngữ Điệp gϊếŧ người?
Ôn Minh biết rõ tính tình của Ngữ Điệp, chắc là Tiểu Ảnh gϊếŧ, mà cô bé đó từ trước đến nay luôn nghe lời Ngữ Điệp... nếu cô bé đó chủ động gϊếŧ người, nhất định đối phương đã làm chuyện gì uy hiếp đến cô rồi.
Ôn Minh liếc nhìn Thor, nói với hai binh sĩ: "Các người dẫn cậu ấy trở về nghỉ ngơi, tôi..."
"Đừng nha, tôi cùng muốn cùng đi, xem ai dám bắt nạt Ngữ Điệp của chúng ta."
Thor không đồng ý, làm sao lại có thể vứt hắn sang một bên chứ!
"Thế thì đi thôi!"
Ôn Minh cũng không nói nhảm, cậu vừa hỏi binh sĩ tình hình cụ thể vừa bước nhanh đến chỗ đậu xe.
Ôn Ngọc ngẩng đầu quan sát, vốn Đại Hoàng và Trường Phong ở trên nóc đều không thấy bóng dáng, cũng không biết đi đâu.
"Dao Dao! Lên xe!"
Ôn Dao thu hồi ánh mắt, đi theo đằng sau Thor lên xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.