Sau khi Hạ Y Huyên nếm thử, cảm thấy hương vị không tệ, cô cúi người nói sát vào tai Ôn Dao: "Dao Dao, thứ này cũng không tệ lắm, chúng ta đều mua lại, đưa đến căn cứ Hoa Bắc cho ông bà nếm thử, cũng coi như lễ gặp mặt của các em rồi." Tuy nói sau khi Ôn Dao trở về nhất định sẽ được cả nhà sủng ái, nhưng cô bé hiểu cấp bậc lễ nghĩa càng được yêu thương hơn. Ôn Dao gật gật đầu, Ôn Dao cũng biết chút cấp bậc lễ nghĩa ấy, thật ra Ôn Dao đã chuẩn bị xong đồ đạc, nhưng thêm nhiều một chút cũng không thành vấn đề. Hạ Y Huyên ngồi thẳng lên, chỉ vào tất cả trái cây trên quầy hàng hỏi: "Trái cây này bán thế nào? Nếu giá tiền phù hợp, chúng tôi đều mua!" Đều... Đều mua hết! Chủ quầy hàng hưng phấn xoa xoa đôi bàn tay, kích động có chút không biết làm sao, không nghĩ tới là khách hàng lớn nha! Hắn lắp bắp nói: "Tôi... Chỗ tôi ở còn có, đây chỉ là một phần thôi... các người... các người còn muốn mua không?" "Còn? Còn bao nhiêu?" "Còn... Còn đại khái hơn bốn mươi năm mươi trái đấy." Hạ Y Huyên nghĩ nghĩ, ở đây cũng khoảng bảy mươi trái rồi, vì vậy sảng khoái nói: "Không có vấn đề, toàn bộ bán cho chúng tôi đi, muốn bao nhiêu điểm tín dụng?" Chủ quán trầm ngâm, dù sao còn có trung úy đi theo, hắn cũng không thể nói thách quá... "Thế... thế thì một trái năm điểm tín dụng, nếu như các người đều muốn mua, toàn bộ ba trăm điểm tín dụng bán cho các người!" Ba trăm! Mọi người chung quanh nghe chủ quán hét giá đều liếc mắt nhìn hắn, phải biết hai trăm điểm tín dụng đã có thể sinh hoạt rất tốt ở căn cứ một tháng rồi! Thằng này lại hét giá ba trăm, điên rồi à? Chẳng phải chỉ là mấy trái cây chưa thấy qua sao? Nhưng không nghĩ đến chính là, Hạ Y Huyên liếc nhìn Ôn Dao, gật đầu nói: "Không có vấn đề, chúng tôi mua hết tất cả." Thật sự đều mua hết hả?! Chủ quán còn chuẩn bị nếu bị chê đắt thì giảm chút điểm tín dụng, không nghĩ đến các cô lại có thể đồng ý. Trung úy Triệu phía sau cũng hiểu các cô có chút phá sản, có điểu các cô cam lòng hắn cũng không thể nói gì, hắn tiến lên một bước nói với chủ quán: "Trái cây trong nhà ông đưa thẳng đến quân đội là được, nhớ kỹ, đừng thiếu." "Nhất định nhất định, tôi nhất định đều đưa qua tất cả!" Ôn Dao thanh toán điểm tín dụng, sau đó thu tất cả trái cây trên quầy hàng vào trong không gian. Hạ Y Huyên mang theo Ôn Dao các cô đi dạo đến trưa, phát huy thiên tính của phụ nữ vô cùng tinh tế, mua không ít đồ vật chưa từng thấy qua.
Hạ Y Huyên còn giúp Ngữ Điệp bày mưu tính kế, chọn vài đồ vật thích hợp tặng người. Tuy Ngữ Điệp không có quan hệ huyết thống với các cô, nhưng bây giờ cơ bản đã xem như con gái nuôi của nhà họ Ôn rồi, chọn một vài lễ vật sẽ làm người kahc1 yêu thích hơn. Giữa trưa ăn cơm ở một tiệm cơm, chủ yếu vẫn là hải sản, nhưng lại không có đồ to lớn như tối hôm qua. Hạ Y Huyên tò mò hỏi trung úy Triệu: "Vì sao chúng ta đi dạo một ngày cũng rất ít nhìn thấy loại hải sản ăn tối hôm qua?" Cô còn muốn mua một ít mang về nhà cho người nhà nếm thử đây này. "Dù sao những vật kia ít, đều là do dị năng giả đi ra biển mang về đấy, bây giờ các người ăn đều có thể tìm được trên bờ biển, đơn giản hơn nhiều. Nếu các người muốn tìm những món kia, chỉ sợ phải tuyên bố nhiệm vụ để đoàn dị năng nhận." Hạ Y Huyên cười khan một tiếng, nếu nói như vậy còn không bằng chính bọn họ đi ra ngoài tìm đây này! Buổi chiều Trung úy Triệu lại dẫn bọn hắn đi dạo nơi khác, lúc đến trước tòa cao ốc hiệp hội dị năng giả, vừa vặn gặp được Từ Dương cùng Phương Dật Văn đi theo một đám người khác đi ra. "Này, Dao Dao ~ " Từ Dương tinh mắt nhìn thấy các cô đầu điên, cậu phất phát tay về hướng Ôn Dao, bước nhanh đi đến trước mặt các cô hỏi: "Y Huyên, buổi sáng các người đi dạo thế nào rồi? Có thấy vật gì tốt không?" "Thu hoạch rất lớn, các người đi đâu? Sao không thấy Kỳ Bình?" Từ Dương cười hì hì hồi đáp: "Chúng tôi chuẩn bị đi cùng bọn họ đến bờ biển xem thử, đoàn dị năng của hai người bọn họ chuẩn bị ra biển, chúng tôi đi theo xem. Tên Kỳ Bình kia vẫn còn đàm luận cùng hội trưởng ở đây rồi, không đi cùng chúng tôi." Hạ Y Huyên cau mày quan sát một đám người cách đó không xa, có chút không đồng ý: "Nghe nói trên biển còn rất nguy hiểm, đừng đi nên đợi Ôn Minh trở về rồi chúng ta cùng đi xem." "Không có việc gì không có việc gì!" Từ Dương khoát khoát tay: "Bọn hắn rất có kinh nghiệm, hơn nữa chúng tôi chỉ theo chân nhìn xem, hiểu rõ một chút, tên Phương Dật Văn này vẫn là hệ thủy đây này, không có chuyện gì đâu." "Được rồi, vậy các người chú ý an toàn." Hạ Y Huyên bất đắc dĩ giang tay ra. "Không có vấn đề, cô nhắn dùm Ôn Minh một tiếng, ngày mai chúng tôi trở về." Nói xong Từ Dương lại nói cùng Ôn Dao và Ngữ Điệp: "Các em chờ, ngày mai anh Từ Dương sẽ mang về cho các em hải sản to bự!" "Từ Dương!" Phương Dật Văn nhắc nhở cậu nhanh lên, dù sao không thể để tất cả mọi người chờ đợi một mình cậu ấy được. "Được rồi, anh đi đây, các em chơi tiếp đi ~ " Nhìn Từ Dương đi theo một đám người rời khỏi tầm mắt các cô, Hạ Y Huyên tiếp tục dẫn theo hai người đi dạo các nơi khác. Thẳng đến khi trời sắp tối mới trở về chỗ ở, Ôn Dao các cô không biết đã bỏ ra bao nhiêu điểm tín dụng, dù sao một đường được coi như thần tài chiêu đãi. Ôn Minh bọn hắn đã sớm trở về rồi, tuy Bành Hải Ninh mời cơm, nhưng cậu nghĩ đến các em có khả năng còn chưa có ăn, nên ý định trở về cùng ăn cơm với các cô.
Thế nhưng mà... "Cho nên các người nói đã ăn cơm rồi?" Giọng điệu Ôn Minh nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình bây giờ của cậu như thế nào. "Ha ha." Hạ Y Huyên gượng cười hai tiếng: "Bọn chị nghĩ có lẽ em đã ăn ở chỗ tư lệnh Tề rồi, cho nên bọn chị mới tùy tiện ăn chút gì đó ở bên ngoài..." Thấy Ôn Minh trầm mặc nhìn chằm chằm vào cô, Hạ Y Huyên biểu thị có chút vô tội, cái này không trách được cô mà! Trung úy Triệu kia nói tất cả bọn họ nhất định được tư lệnh Tề mới cơm, cho nên bọn họ ăn xong rồi muộn như vậy mới trở về đây này! "Thế... thế bọn chị mua không ít thứ tốt, còn có cá biển ở đây nữa, cùng với một ít hoa quả trái cây kỳ kỳ quái quái, nếu không bây giờ chúng ta nhóm lửa nướng hải sản trong sân đi!" Hạ Y Huyên tự nhận đã đưa ra ý kiến hay, vẻ mặt cô đầy chờ mong nhìn Ôn Minh, hy vọng cậu đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn cô nữa, rất giống như cô đã đoạt mất cái gì đó của cậu vậy. Trước kia ở căn cứ Hoa Nam cũng không thấy cậu cả ngày cùng ăn cơm với Dao Dao mà! Cậu thường xuyên loay hoay không thấy bóng dáng. Hạ Y Huyên không hiểu, đúng là vì không thường ở cũng một chỗ, cho nên có thể cùng nhau ăn cơm mới đủ trân quý! Một lúc sau, Ôn Minh mới giật chiếc đầu cao quý kia. Hạ Y Huyên nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn người kia của em họ thật sự mang đến áp lực rất lớn cho cô đấy. Muội khống thật sự đáng sợ, làm sao anh cô lại không phải như thế? Cả ngày xụ mặt, vẻ mặt không khác gì cha cô, cái này không được cái kia cũng không được, người bảo thủ cứng ngắc, cô thật cảm thấy tội nghiệp chị dâu mỗi ngày phải đối mặt với đầu gỗ nha. Hỏi ý binh sĩ canh gác sau khi nhận được sự đồng ý, bọn họ nhóm hai đống lửa ở trong sân, mượn khung sắt... bắt đầu tự mình nướng hải sản. Người của Tần Thiếu Minh bên này ở lầu hai trên đường đi xuống nhìn qua, Ôn Minh thuận tiện mời bọn hắn cùng nhau tham gia. Dù nói thế nào cũng đều là quân nhân, tuy căn cứ khác nhau, nhưng nói không chừng sau này còn hợp tác, bây giờ quen thuộc nhiều hơn cũng tốt. Đại Hoàng hào hứng bừng bừng ghé vào bên cạnh đống lửa, ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm vào vỏ sò cực lớn mở ra đang bốc hơi nóng, chờ chủ nhân nhà mình quăng cho ăn. "Đại Hoàng, mi có muốn nếm thử cái này của ta không nè?" An Tử không biết từ nơi nào xông ra, trong tay cậu bưng một cái mâm lớn, trên mâm đầy đủ các loại hải sản đã được nướng chín, tỏa ra mùi thơm mê người. Đại Hoàng liếc ngang An Tử, nhìn thấy đồ vật đều không biết trong tay cậu tay, nó là hổ có thể tùy tiện ăn bậy đồ người khác cho sao? Nó chỉ ăn đồ chủ nhân nó cho thôi đấy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]