Lâm Khê cũng xoắn xuýt, đều đã đi đến đây rồi, cứ quay đầu trở về như vậy làm thế nào cũng không cam tâm, thế nhưng nơi này đã bị người khác chiếm mất, chẳng lẽ thật sự muốn cứng rắn tranh đoạt? Sắp vào thế khó xử, trong máy bộ đàm truyền đến giọng nói của Trương Hạo ở xe phía sau: "Đoàn trưởng, tôi có quen một người trong đó, trước kia hắn công nhân cấp dưới của tôi, nếu không tôi đi ra nói chuyện cùng hắn?" Lâm Khê ngẫm lại đồng ý, Trương Hạo xuống xe đi đến phía trước Lâm Khê, vẫy vẫy tay về người đối diện gọi: "Vương Chí Văn!" Nghe Trương Hạo kêu tên người, người đối diện đồng loạt nhìn về phía một người tuổi còn trẻ, xem ra hắn chính là Vương Chí Văn trong miệng Trương Hạo rồi. "Chí Văn, mày quen à?" Một người đàn ông trong đó hỏi hắn. "Hình như là quản lý trước kia của chúng tao..." Vương Chí Văn có chút không lớn, dù sao đã hơn nửa năm rồi, không còn điều kiện sinh hoạt ưu việt như trước, lại trải qua tận thế, người hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút thay đổi. "Thôi đi mày ơi, quản hắn khỉ gió quản lý hay không quản lý gì đó, đến nơi này nhất định muốn lấy đồ đạc trong nhà kho, đuổi đi là được rồi." "Đúng, đừng nói nhảm, đuổi đi là được, tại sao phải sợ bọn hắn tranh giành chứ?" Bọn hắn chiếm ở chỗ này hơn mấy tháng, trước đó không phải không có người chạy đến nơi này muốn tranh giành đồ đạc, nhưng không phải đều bị dọa chạy sao? "Nếu bọn hắn không muốn, liền dẫn bọn hắn đi đến chỗ thằng nhóc kia, cho bọn hắn biết thế nào là lợi hại!" Bọn hắn đang bàn bạc, Trương Hạo cũng đang âm thầm quan sát bọn hắn. Mỗi người bọn hắn đều mặc quần áo mới trên người, khí sắc hồng nhuận phơn phớt, nhìn có vẻ trôi qua cũng không tệ lắm. Trước kai Trương Hạo làm quản lý cho trung tâm hậu cần này, tự nhiên biết rõ nơi này tồn bao nhiêu thứ, ăn dùng cái gì cần có đều có, nếu không phải bởi vì nơi này thật sự quá xa, cộng thêm trước đó đủ loại nguyên nhân bị thương... hắn đã sớm đến nơi này thu thập vật tư rồi! Nhưng lúc đó người chạy ra cũng không ít, dù sao nơi này tầm mắt trống trải, giao thông thuận tiện, chỉ cần chạy trốn nhanh, rất nhiều người đều có thể trốn đến nơi này đầu tiên. Nếu như là vậy, ở đây có lẽ cũng sẽ có không ít người trở lại thu thập vật tư. Cứ như vậy mà đoán... rất có thể Vương Chí Văn mang theo đồng bạn gặp ỡ trên đường chiếm lĩnh nơi này. Hắn cũng không quá quen thuộc Vương Chí Văn, chỉ là người rất ít xuất hiện, hoàn toàn là một người bình thường. Hắn cũng không dám xác định Vương Chí Văn sẽ nguyện ý trao đổi cùng hắn hay không, cũng nên thử một lần xem sao. Thấy người đối diện không đáp lại lời hắn, Trương Hạo lại gọi một tiếng. "Gọi cái gì mà gọi, cho dù trước đây mày là ông chủ chỗ này cũng không có tác dụng! Cút nhanh lên!" Người đàn ông trung niên nói chuyện lúc đầu lại cao giọng quát lớn. Trương Hạo nhíu mày, còn muốn nói điều gì, lại nghe tiếng Lâm Khê truyền đến sau lưng: "Trương Hạo, trở về!" Trương Hạo đi đến bên cạnh cửa sổ xe, Lâm Khê lắc đầu với hắn: "Được rồi, chúng ta trở về." "Đoàn..."
"Trở về!" "Được rồi." Cho dù Trương Hạo có không muốn nhiều như thế nào, Lâm Khê nói phải đi về, hắn cũng đành phải đồng ý. Nhìn mấy chiếc xe rời khỏi tầm mắt của bọn hắn, một người đàn ông trong đó kinh ngạc: "Mẹ nó, mấy tên này sao lại kinh sợ như vậy? Cứ trở về như vậy sao? Chẳng phải nên trực tiếp xông tới sao?" "Mày cứ hy vọng bọn hắn xông đến như vậy à?" "Đó là đương nhiên! Để bọn hắn đi vào, cuối cùng dẫn bọn hắn đến tòa nhà đó..." "Thôi đi, tự chúng ta cũng không dám đến quá gần tòa nhà đó, mày đừng có chọc giận tên đần kia, khiến hắn lại làm ra chuyện đáng sợ như lần trước nữa!" Nhắc tới sự kiện kia, mặc dù đã trôi qua hơn mấy tháng, mấy người này vẫn còn sợ hãi. "Tao nói Vương Chí Văn này, dầu gì mày cũng biết hắn, lại không thể nói một lời à?" Có người đụng đụng cánh tay Vương Chí Văn hỏi. Mặt Vương Chí Văn trắng không còn chút máu: "Hắn có bệnh, ngay cả mẹ mình còn nhận không ra, ai dám đến gần hắn?!" "Cũng thế, đúng rồi, hiện tại mấy giờ rồi, chúng ta đều ở bên ngoài lung lay hơn một giờ rồi thì phải? Thằng nhóc kia cần phải trở về?" "Còn chưa đâu, qua nửa giờ nửa mới đến thời gian hắn trở về, an toàn mới đạt được mục đích. Còn có, tối nay mày là người đưa cơm cho thằng nhóc kia." "Cái gì! Dựa vào cái gì là tao chứ? Mấy ngày hôm trước không phải tao mới đưa qua sao?" Bên này con người tranh chấp vài vấn đề, mà bọn Lâm Khê bên kia đang bàn bạc với nhau. Có người khó hiểu bọn hắn vì cái gì phải rời khỏi, không đánh đi vào, bọn hắn đưa ra giao dịch cũng rất có thể mà! Dù sao ở đây đồ đạc nhiều như vậy, còn không có nguy hiểm, đổi chỗ tính nguy hiểm gia tăng lên không ít đấy. "Các người ngốc à, cũng không biết động não ngẫm lại." Lâm Khê trợn mắt. "Chẳng lẽ có cái gì không đúng?" "Đương nhiên không đúng rồi! Các người nghĩ xem, bọn hắn nói bọn hắn ở đó hơn mấy tháng rồi, nhưng chúng ta một không thấy tường vây, hai không phát hiện Zombie, người cũng không nhiều, nhưng nơi đó trong cơ bản có thể duy trì bộ dáng như lúc trước, điều này nói lên cái gì?" "Cái gì?" Người trong xe đều nhìn về phía Lâm Khê, mà ngay cả bọn nhỏ trên xe Ôn Dao cũng vểnh tai lắng nghe máy truyền tin. "Nói rõ bọn hắn nắm chắc! Khẳng định có nắm chắc mới dám ngay cả một bức tường cũng không xây dựng, hơn nữa tôi tin tưởng chắc chắn không phải chỉ có mình chúng ta mới mới đi vào đó lấy vật tư, nhưng nhìn bộ dáng có lẽ không có ai thành công." "Tôi cảm thấy đoàn trưởng quá cẩn thận rồi... Nói không chừng bọn hắn cố ý lừa bịp thôi." Có người không đồng ý với quan điểm của Lâm Khê. "Không, giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết, chỗ đó có thứ gì đó đáng sợ." Thấy đoàn trưởng đều chuyển sang nói đến cái gọi là giác quan thứ sáu, những người khác cũng chỉ có thể nghỉ tâm.
Tuy giác quan thứ sáu này không có căn cứ gì, nhưng có đôi khi đoàn trưởng của bọn hắn ở phương diện này thật đúng đỉnh chuẩn đấy, đều đã nói như vậy rồi, bọn hắn cũng chỉ có thể đổi chỗ khác mà thôi. "Đoàn trưởng, xe đằng sau đột nhiên ngừng." Lại chạy được một khoảng cách, chiếc xe đếm ngược thứ hai đột nhiên phát hiện xe Ôn Dao chạy sau bọn hắn ngừng lại, cùng bọn họ kéo ra một khoảng cách thật dài. Mà bên kia, Hạ Y Huyên cũng đầu đầy sương mù, đang lái xe, Dao Dao lại đột nhiên bảo ngừng? "Dao Dao, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" "Em muốn vào xem một chút." "À? Tiến vào trung tâm hậu cần kia?" Thấy Ôn Dao gật đầu, Hạ Y Huyên khó hiểu, bọn họ cũng không thiếu đồ đạc, tại sao phải đi vào? "Tại sao phải đi vào? Bên trong có thứ em muốn à?" Ôn Dao gật gật đầu, lại lắc đầu. Hạ Y Huyên hồ đồ rồi, thế có phải hay không phải đây? Lúc này, trong máy bộ đàm vang lên tiếng Lâm Khê hỏi thăm: "Huyên Huyên, sao lại dừng rồi? Xe có vấn đề gì à?" "Không có việc gì, em có chút việc, làm phiền nhóm chị chờ một chút, xin lỗi." Trả lời vấn đề của Lâm Khê, Hạ Y Huyên tiếp tục hỏi Ôn Dao: "Có thứ gì thú vị à?" Cô coi như cũng đã hiểu một chút tính tình của em họ, có thể để cô bé này chủ động đi đâu đó, chỗ đó nhất định có thứ gì đó hấp dẫn con bé rồi. "Ừm, có một tinh thần thể thú vị." Tinh thần thể? Cái quỷ gì vậy! "Nhất định phải đi vào?" Ôn Dao gật gật đầu. "Được rồi, buổi tối chúng ta vào xem một chút." Hạ Y Huyên nhìn đồng hồ một chút, bất đắc dĩ nói, cô biết rõ cô không thể nào ngăn cản hành động của Ôn Dao, cho nên chỉ có thể đi theo. Bây giờ là buổi chiều, qua không lâu nữa trời sắp tối, đến lúc đó có thể thừa dịp trời tối lẻn vào. "Chúng em cũng đi!" Vừa nghe đến đêm hôm khuya khoắt lẻn vào trung tâm hậu cần, mấy đứa trẻ hưng phấn, bọn nó cũng muốn đi theo nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]