"Làm sao còn chưa trở lại chứ?"
Dịch Thần một lần nữa duỗi đầu ra quan sát rừng cây đen kịt, đáng tiếc cái gì cũng không nhìn thấy.
Trước đó ở chỗ kia xuất hiện ánh lửa lẻ tẻ, những người lớn lập tức tiến vào trạng thái đề phòng, còn cố ý phái người trông coi bọn chúng không cho phép bọn chúng đi ra ngoài.
Không bao lâu sau ánh lửa biến mất, bọn chúng bắt đầu ồn ào bàn bạc có nên phái người tiến vào điều tra hay không.
Đang lúc suy tính, đoàn trưởng Lâm đã trở về rồi, nhưng chỉ có một mình cô ấy trở về.
Có điều cô ấy nói đã tìm được Lưu Kỳ, nhưng bọn họ còn có chút chuyện, cho nên về trễ một chút.
Nhưng bây giờ cách đoàn trưởng Lâm trở về đã qua nửa tiếng rồi, làm sao bọn họ còn chưa thấy bóng dáng nữa?
Triệu Sở Sở mắt sắc đột nhiên chỉ vào phía trước hô: "Trở lại rồi!"
Vừa dứt lời, một đoàn người Ôn Dao từ trong bóng tối đi ra.
Mấy đứa trẻ nhạy vọt xuống xe, còn chưa đến gần đã nghe một mùi hôi thối buồn nôn, còn có chút mang theo mùi khen khét.
Bọn nó nhao nhao bịt kín mũi, không đợi bọn nó mở miệng hỏi thăm, liền nhìn thấy Lưu Kỳ lách ra từ sau lưng Hạ Y Huyên.
Nhìn thấy bộ dạng của Lưu Kỳ, mấy đứa trẻ chấn động, làm thế nào LưuKỳ lại biến thành bộ dạng này rồi?
Chỉ thấy nơi ngực áo Lưu Kỳ bị thứ gì đó sắc bén cào rách một lỗ hỏng thật dài, mơ hồ còn có thể nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1085108/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.