Chương trước
Chương sau
Giáo sư Lưu thấy Tề Cảnh Huy rất có hứng thú với vũ khí, không khỏi đề nghị nói: "Tư lệnh, nếu không ngài đến thử vũ khí này xem, xem thử có cần cải tiến chỗ nào không?"
"Đi, tôi thử xem."
Giáo sư Lưu giúp Tề Cảnh Huy mang tốt trang bị, sau đó giới thiệu kỹ càng tất cả bộ phận công dụng cùng phương pháp sử dụng, cuối cùng đẩy ra một cái miệng nhỏ, để vào một tinh thạch hình thoi đã cắt.
Tề Cảnh huy hoạt động cổ tay, phát hiện tuy đeo lên đối với hoạt động có chút ảnh hưởng nhất định, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp nhận được.
Thoáng thích ứng với sức nặng trên tay, sau đó Tề Cảnh Huy nâng tay phải lên, đè xuống cái nút trong lòng bàn tay, một luồng ánh sáng trắng bắn ra từ họng súng, đánh trúng bia ngắm cách hơn 100 mét, nơi bị đánh trúng thành một động trìn tiêu chuẩn chỉnh tề.
Tề Cảnh Huy lắc đầu, tuy bắn trúng rồi, nhưng lại không ngay giữa hồng tâm, hơi kém một chút.
Lại thử bắn mấy phát, sau khi tìm được cảm xúc, mấy phát sau mới ngay giữa hồng tâm.
Tề Cảnh Huy cởi xuống trang bị nóng lên, phát nhiệt, nhiều lần lật xem, trầm ngâm một lát sau nói ra: "Nguyên liệu này có phải còn có chút vấn đề hay không? Mới bắn có mấy phát cũng có chút không chịu nổi."
Giáo sư Lưu lắc đầu, thở dài nói: "Tư lệnh, ngài đã nhìn ra, quả thật chúng tôi còn chưa tìm được nguyên vật liệu lý tưởng nhất, hơn nữa bây giờ chúng ta khuyết thuyết nhất chính là chuyên gia cùng nhân tài về kỹ thuật luyện kim, trước mắt cũng chỉ có thể làm được đến trình độ này, hơn nữa nguyên vật liệu có hạn, sản lương của nó cũng không lớn."
Hiện tại tình huống này, có thể chế tạo ra đã rất tốt rồi, dù sao cũng không thuận tiên giống như trước tận thế.
"Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ phương diện này rồi tìm cách, ngài sửa sang tư liệu rồi đưa cho tôi, qua vài ngày tôi đánh báo cáo gửi bên trên."
"Được, không có vấn đề."
"Còn có, có súng nào thích hợp cho con bé dùng không?" Tề Cảnh Huy chỉ chỉ Ôn Dao đang đứng một bên.
Giáo sư Lưu nhíu mày: "Ngài xác định?"
"Có xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, không nên xem thường trẻ con bây giờ, có cái gì cứ lấy ra đi." Tề Cảnh Huy khoát khoát tay, không thèm quan tâm nói.
Thấy Tề Cảnh Huy kiên trì, giáo sư Lưu cũng không có phản đối, bảo người một lần nữa lấy ra súng tinh năng đã cải tiến mấy lần, thân súng nhỏ bé, nhìn có vẻ tinh xảo hơn rất nhiều so với những cây súng tinh năng trước đây.
"Đây là hàng mẫu tốt nhất chúng tôi cải tạo gần đây, phía sau này đạn sản xuất, sử dụng vẫn là tinh hạch. Tư lệnh Tề đã mở miệng, vậy cây súng tinh năng này chính là của cháu rồi."

Thấy Ôn Dao tiếp nhận súng sau đó cầm trong tay vuốt vuốt, động tác nhìn có hình có dạng lắm, giáo sư Lưu không khỏi trêu chọc nói: "Ơ, nhìn không ra, tuổi còn nhỏ thật đúng là có luyện tập qua!"
Ôn Dao nghiên cứu không sai biệt lắm, phát hiện bên trong còn trang bị tinh hạch, vì vậy trực tiếp đưa tay, bắn liền mấy phát, thậm chí còn không chăm chú ngắm trúng.
Nhìn thấy động tác không tiêu chuẩn của Ôn Dao, giáo sư Lưu không khỏi lắc đầu, bắn loạn như vậy, có thể bắn trúng cái gì!
Quả nhiên vẫn còn con nít ah...
Đang nghĩ ngợi đâu đâu, chỉ nghe thấy Tề Cảnh Huy hét lớn một tiếng: "Tốt!"
Tốt cái gì?
Giáo sư Lưu còn chưa nghĩ sâu, bên tai đã truyền đến giọng nói của Tề Cảnh Huy: "Hôm nay quấy rầy, lúc này đã không còn sớm nữa chúng tôi trở về đây, ngài nhớ sửa sang tài liệu xong thì gửi cho tôi."
"Yên tâm tôi nhớ rồi."
"Tự chúng tôi đi ra ngoài được rồi, ngài già rồi không cần tiễn."
Đợi Tề Cảnh Huy mang theo Ôn Dao đi ra khỏi sân huấn luyện thí nghiệm, giáo sư Lưu từ từ dạo bước đến phía trước mấy cái bia ngắm, phát hiện bên trên bia hình tròn đều trúng mục tiêu hồng tâm, mà tấm bia hình nhân ngay trên vị trí mi tâm đều có một lỗ tròn nhỏ.
"Cái này..." giáo sư Lưu chấn kinh rồi, như vậy cũng được?
Đi một chuyến sở nghiên cứu, Ôn Dao lại bắt đầu làm trạch rồi, mỗi ngoài ngoại trừ minh tưởng thì tìm nơi liên hệ dị năng, muốn nghiên cứu chiêu thức mới, có đôi khi còn đi đến sân huấn luyện tìm các chiến sĩ dị năng lôi kéo bọn hắn đối luyện, khiến cho các chiến sĩ không ngừng kêu khổ.
Ngay từ đầu sợ ra tay nặng không dám dùng toàn lực, về sau phát hiện, coi như có dùng toàn lực thì người chịu ngược đãi cũng chính là bọn hắn!
Lúc nào đoàn trưởng mới trở về chứ! Mau đưa em gái anh đi đi!
Mà bên kia, Tề Cảnh Huy đã đem chuyện phát hiện và nghiên cứu tinh thạch báo cáo về trung ương, phát hiện trọng đại này kinh động đến không ít nhân vật lớn, căn cứ Hoa Bắc lần nữa khẩn cấp tổ chức hội nghị trọng yếu.
Trong phòng họp người ít đi không ít, hơn nữa đa phần đều mặc quân trang, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc, cúi đầu nhìn kỹ tài liệu trong tay.
"Lần này phát hiện lại là căn cứ Hoa Nam, xem ra căn cứ Hoa Nam thật đúng là ngọa hổ tàng long, không thể coi thường ah."
Một người đàn ông trung niên mặc quân phục không quân vừa cười vừa nói, ý tứ hàm xúc không rõ, dường như còn mang theo chút vị chua.

"Không có cách nào, ai bây bây giờ không quân cùng hải quân chúng ta không có đất dụng võ đây." Có người nhún nhún vai, cảm thán vô hạn.
Tận thế chết tiệt này khiến cho toàn bộ thế giới đều đại biến, bây giờ chiến cơ bay trên không chung rất dễ dàng bị các nhân tố mà rơi tan tành, trừ phi tình huống đặc biệt, hiện tại rất ít xuất động chiến cơ.
Mà hải quân càng đừng nói đến, hôm nay nước biển dâng lên, rất nhiều thành phố có địa thế thấp, vùng duyên hải đều bị chìm rồi, lúc ấy có không ít thuyền hạm tuần tra trên biển còn chưa trở về, những hải quân kia đồng dạng không rõ sống chết.
Hải lý nguy hiểm lớn hơn rất nhiều so với trên lục địa, theo vệ tinh quay chụp một ít hình ảnh, trên mặt biển không chỉ một lần xuất hiện sinh vật cực lớn không biết, gần đây nhất hình ảnh khiến người lo sợ.
"Đừng nói những thứ vô dụng này! Nên huấn luyện hay muốn huấn luyện, nói không chừng đến lúc nào đó cần các người lên, có gì tốt phàn nàn hay sao?"
Hạ lão mở miệng, những người khác cũng liền ngậm miệng, trong báo cáo người phát hiện cái này thế mà lại là cháu của Hạ lão đấy, xem ra Hạ lão bắt đầu bao che khuyết điểm rồi.
Thấy tất cả mọi người an tĩnh lại rồi, Trịnh Viêm Bân giải thích đơn giản trong bản báo cáo của Tề Cảnh Huy, sau đó hỏi: "Tư lệnh Tề đề nghị chúng ta tạm hoãn hành động xuất binh, trước xuất lực tìm kiếm tinh thạch, lợi dụng mua đông này tăng thực lực của các chiến sĩ, vào thời điểm đầu xuân xuất binh, mọi người cảm thấy như thế nào?"
"Tôi cảm thấy không tệ, bây giờ thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, quả thật hành động của Zombie có chỗ trì hoãn, chúng ta có thể lợi dụng khoảng thời gian này gia tăng thực lực của chúng ta, như vậy đến lúc đó thu phục đất đai đã mất cũng càng thêm nắm chắc."
"Tôi cũng đồng ý."
"Đúng vậy, đề nghị này rất tốt."
"Tôi có một vấn đề." Trong hàng loạt tiếng đồng ý, có một người phát ra âm thanh bất đồng.
"Vấn đề gì?" Trịnh Viêm Bân hỏi.
"Dựa theo Tề Cảnh Huy nói, tinh thạch này đã phát hiện một thời gian không ngắn, vì sao cho đến bây giờ mới báo cáo? Sẽ không phải..."
"Không biết cái gì?" Cha Tề Cảnh Huy cũng tới, ông và Hạ lão cùng thế hệ, cũng là nhân vật cấp nguyên lão từng lập nhiều chiến công hiển hách vì Hoa quốc.
Bị Tề lão liếc qua người đó nuốt một ngụm nước bọt, dáng vẻ tươi cười rút đi:
"Không có gì, chỉ là cảm thấy nếu tư lệnh Tề báo cáo sớm một chút thì rất tốt, dù sao căn cứ Hoa Bắc chúng ta rất tốt, nhân viên nghiên cứu khoa học cũng nhiều hơn...."
"Thứ này phải có thời gian nghiên cứu tìm tòi, tư lệnh Tề chỉ cẩn thận một chút mà thôi, các người đều đã đồng ý đề nghị này, thế thì bây giờ chúng ta bàn bạc phương án hành động cụ thể..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.