Chương trước
Chương sau
"Không cần." Ôn Dao nhàn nhạt mở miệng, từ chối lời mời của Lạp Mông.
Ôn Dao lên tiếng thành công cắt ngang tranh chấp của hai người kia, Lạp Mông ngạc nhiên nhìn Ôn Dao, kinh ngạc nói: "Thì ra không phải cậu không nói được!"
Lạp Mông vừa nói lời ra miệng đã bưng kín miệng mình, cậu xấu hổ cười cười với Ôn Dao.
Ai kêu Ôn Dao nãy giờ không nói gì, cậu vẫn cho rằng cô bé ấy không nói được.
Thấy Ôn Dao nhảy từ trên lưng gấu xuống, Lạp Mông vội vàng gọi Ôn Dao:: "Này! Cậu không cần cái này hả?"
Lạp Mông chỉ vào thi thể gấu chó biến dị.
Thi thể gấu chó này giống như ngọn núi nhỏ, con mồi lớn như vậy, nếu như cho bọn họ, bọn họ có thể ăn trong một tháng đấy, thế mà cô bé ấy ngay cả một miếng thịt cũng không cắt, lại quăng nó ở đây?
Cái này cũng quá lãng phí à nha!
"Cho các người."
Nhìn cô bé kia cũng không quay đầu lại, chỉ vứt bỏ một câu như vậy đã đi mất, Lạp Mông ngây ngốc cả người.
Nhiều thịt như vậy đều cho bọn họ?!
Còn có chuyện tốt như vậy?!
Lạp Mông còn muốn nói điều gì, nhưng Ôn Dao đã đi xa, nghĩ nghĩ, nó quay đầu nói với những người khác: "Cô bé ấy nói gấu chó này cho chúng ta..."
"Woa, nhiều như vậy đều cho chúng ta?"
"Trời ạ, sẽ ăn được rất lâu đấy!"
"Thật tốt quá! Hôm nay chúng ta bắt được một ổ thỏ, một tháng này đều không cần buồn rồi!"
Tất cả mọi người ồn ào bàn tán, thậm chí bắt đầu bàn bạc làm sao ăn cho đã, chỉ có Lệ Na mân mê miệng, nhỏ giọng nói thầm câu gì đó.
"Được rồi." Lạp Mông đánh gãy bàn luận của bọn nó, nói ra vấn đề thực tế nhát: "Bây giờ chúng ta nên suy nghĩ xem làm sao kéo nó về đây!"
Đúng vậy, lớn như vậy nặng như vậy, bọn nó làm sao kéo về đây?
Bên này đang thương thảo làm sao mang gấu chó lớn như vậy trở về, bên kia Ôn Dao đang rời vào tình thế gian nan.
Trước đó đánh nhau, Ôn Dao đã giải trừ khống chế với thằn lằn biến dị, sau đó tên kia không biết trốn đến nơi nào rồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể tìm thấy thứ gì phù hợp, chỉ có thể dựa vào hai chân.
Tiểu Tiểu tựa đầu cúi đầu trên bờ vai Ôn Dao, thần sắc ỉu xìu.
Vừa rồi nó chủ động muốn giúp đỡ, thế nhưng chủ nhân lại từ chối!

Cô ấy từ chối nó đấy!
Tiểu Tiểu rất thương tâm, chủ nhân làm sao có thể như vậy!
Ôn Dao không rảnh chiếu cố cảm xúc của Tiểu Tiểu, bây giờ Ôn Dao đang hồi tưởng tình hình chiến đấu trước đó.
Lúc đó, Ôn Dao thử khống chế máu huyết trong cơ thể gấu chó biến dị, dù sao trong máu có 75% là nước, trên lý thuyết mà nói cũng được.
Nhưng mặc dù trên lý thuyết như thế, trên thực tế gặp không ít vấn đề.
Đối mặt với gấu chó hoàn hảo không có chút vết thương, cộng thêm nhân tố khoảng cách, Ôn Dao rất khó bỏ qua da lông cùng cơ bắp của gấu chó mà khống chế thẳng máu huyết.
Vì vậy Ôn Dao khiến gấu chó quẹt một phát làm ra vết thương thật dài, khiến cho máu huyết chảy ra, sau đó lại tiến hành khống chế.
Phương pháp này cũng không tệ lắm, sau khi chảy máu, quả thật dễ dàng khống chế hơn nhiều, có điều so với việc khống chế nước, cái này quá hao phí dị năng cùng tinh thần lực.
Bằng không cuối cùng gấu chó kia cũng không thể mặc người chém gϊếŧ, mất máu quá nhiều đó mà!
Sau khi đi một đoạn đường, dưới chân Ôn Dao xuất hiện một con đường hẹp quanh co, xem ra dường như do người sống trên núi đi lại mà thành.
Ngửa đầu quan sát rừng cây xa xa, sóng năng lượng chỗ đó hơi khác với chung quanh, khoảng cách cũng không xa lắm, Ôn Dao quyết định qua đêm ở chỗ đó.
Thời gian còn chưa tính quá muộn, nhưng ánh sáng trong rừng đã bắt đầu lờ mờ, sương trắng nhàn nhạt như ẩn như hiện.
Ôn Dao lấy ra đèn pin, từ từ đi đến chỗ mục tiêu.
Đi hơn mười phút sau, từ phía đối diện truyền đến một giọng nói: "Ai!"
Vừa vặn lại là ngôn ngữ nghe không hiểu kia...
Tinh thần lực Ôn Dao quét qua, không khỏi lắc đầu, lại đụng phải nữa rồi.
Lạp Mông nhìn thấy bên kia truyền đến ánh sáng, cong người lên giơ lên cung trong tay hét lớn một tiếng: "Ai!"
Loại ánh sáng này là phát ra từ đèn pin, trước kia nhà nhà đều có, nhưng từ lúc vội vàng trốn tránh, chỉ có thầy mang theo một cái, đã không còn pin nữa rồi.
Bây giờ ở nơi này lại xuất hiện ánh đèn pin, chẳng lẽ còn có những người khác?
Nơi này là chỗ ở của bọn họ, người này muốn làm gì?
Trong lòng Lạp Mông suy nghĩ ngàn vạn, trong đầu hiện lên các loại phỏng đoán.
Đợi đến khi đối phương đến gần, cậu mới đứng thẳng người hoảng sợ nói: "Là cậu!"
Cậu còn tưởng rằng không gặp được cô bé này nữa, kết quả lại gặp!

"Tại sao cậu lại ở chỗ này? Cậu muốn đi đâu?"
Đối mặt Lạp Mông hỏi, Ôn Dao cảm thấy không tiện trả lời, Ôn Dao cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là đi theo sóng năng lượng dao động đến đây.
Ôn Dao quơ quơ đèn pin trong tay, từ trên bả vai bọn họ đảo xuống bên dưới, phát hiện bọn nó dùng vô số nhánh dây trói chặt thi thể gấu chó biến dị kia lại, sau đó chỉ huy dây leo kéo thi thể đi từ từ.
Ôn Dao vừa điều tra thử xem, bảy đứa trẻ này có năm đứa là hệ mộc rồi, tỷ lệ này thật kinh người nha.
Mỗi người trong bọn nó đều thở phì phò, xem ra suốt dọc đường này tiêu hao không ít dị năng.
Thấy Ôn Dao vẫn không trả lời vấn đề của nó, Lạp Mông có chút bất đắc dĩ, cậu gãi gãi lỗ tai, lần nữa phát ra lời mời:
"Phía trước chính là chỗ ở của chúng tôi rồi, cậu đều đã đến nơi đây, thế thì qua đêm ở chỗ chúng tôi một đêm đi, rừng rậm buổi tối thật sự rất nguy hiểm."
"Được, cám ơn."
Xem ra nơi Ôn Dao muốn đi không khác lắm chính là chỗ ở của bọn họ rồi, đã như vậy, Ôn Dao quyết định đi xem thử.
Nghe Ôn Dao đồng ý, trên mặt Lạp Mông nở một nụ cười tươi rói, cậu gãi gãi đầu, vừa cười vừa nói: "Không cần khách sáo, thật ra người dân tộc Bạc Nhĩ chúng tôi rất hiếu khách đấy, chỉ là gần đây xảy ra một chuyện, cho nên... không phải cố ý nhằm vào cậu đâu."
"Ừ."
Lạp Mông chít chít xì xào nói mấy câu với đồng bạn phía sau, tất cả mọi người tò mò nhìn Ôn Dao, đa phần mọi người đều lộ ra nụ cười với Ôn Dao, chỉ có vẻ mặt cô bé duy nhất dường như có chút không vui, có điều cũng không nói gì.
Nói xong việc, Lạp Mông cười cười với Ôn Dao: "Thế thì chúng ta đi thôi."
Bởi vì muốn kéo gấu chó trở về, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, đi một chút lại ngừng một chút, có đôi khi còn cần nghỉ ngơi.
Mắt thấy trong rừng càng ngày càng đen, Ôn Dao nhìn không được nữa, Ôn Dao vỗ vỗ Tiểu Tiểu trên cổ, bảo nó đi giúp một chút.
Ngay từ đầu Tiểu Tiểu có chút buồn bực, có điều vào lúc Ôn Dao đưa ra điều kiện cho nó có thể ăn thêm một khối tinh thạch, Tiểu Tiểu quyết đoán đồng ý.
Nhìn xem Đại Bạch xà dần dần biến lớn, Lạp Mông bọn nó đều sợ ngây người, cái này là cái gì vậy?!
Lớn đến lúc thân eo thô to cỡ một đứa bé, Tiểu Tiểu ngừng lại, đây không phải hình thể cuối cùng của nó, nhưng để bớt chút chuyện phiền phức, lớn nhỏ này vừa vặn rồi.
Tiểu Tiểu liếc xéo mắt quét nhìn bọn Lạp Mông, cắt, quả nhiên vẫn là chủ nhân nhà nó dễ nhìn nhất nha!
Tiểu Tiểu dùng chiếc đuôi chen vào lách một đứa bé sang một bên, xoáy lên một đoạn nhánh dây thô thô, lôi kéo liền đi lên phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn bọn Lạp Mông còn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngác đứng ở đó không nhúc nhích.
Thẳng đến khi thi thể gấu chó bị Tiểu Tiểu kéo đi, bọn nó mới kịp phản ứng, vội vàng phóng thích dị năng, tiếp tục khống chế dây leo.
Đã có Tiểu Tiểu gia nhập, tốc độ thoáng chốc cũng nhanh hơn, không bao lâu, bọn nó đã có thể nhìn thấy phía trước có ánh sáng màu quả quýt đang lóe lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.