Trước phòng ở của Ôn Dao có một bãi đất trống, một con điêu con biến dị phạch phạch cánh cố gắng muốn bắt được con rắn trắng dài hơn một mét trên mặt đất, đáng tiếc động tác rắn trắng linh hoạt, mỗi lần đều có thể tránh thoát công kích của nó, lộ ra động tác điêu con rất là ngốc nghếch.
Một bên trên đại thụ có hai con điêu lớn đứng, tỉ mỉ chú ý nhất cử nhất động điêu con, có đôi khi con điêu mái còn kêu lên vài tiếng, cổ vũ cho điêu con.
Ngữ Điệp ôm Mạn Mạn ngồi ở trên một nhánh cây khác, hai chân đung đưa, hết sức chăm chú nhìn dưới cây.
Ôn Dao ngồi ở dưới gốc cây minh tưởng, làm như không thấy Tiểu Tiểu khóc lóc kể lể giả bộ đáng thương.
Sáng sớm Ôn Minh đã dẫn người đi rồi, Ôn Dao liên mang Trường Phong ra ngoài huấn luyện cho nó.
Trường Phong, Ôn Minh đặt tên cho điêu nhỏ đấy, so với Ôn Dao kêu gọi khế ước thú của mình rất tùy ý, Ôn Minh đặt tên để ý nhiều hơn.
Không đến một tháng thời gian, Trường Phong lớn thêm không ít, đứng lên cũng cao gần bốn mươi cm, đáng tiếc vẫn không biết bay, chỉ có thể lắc lư đi đường.
Ngược lại vợ chồng kim điêu rất thỏa mãn, phải biết trước tận thế chúng sinh con còn không có lợi hại như vậy, nhanh như vậy đã có thể đi đường rồi, bình thường còn phải ở trong tổ chim nghỉ ngơi mấy tháng để cha mẹ đút cho ăn.
Đáng thương Tiểu Tiểu bị coi như bồi luyện, bảo nó biến thành con rắn bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1085044/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.