Bởi vì có không ít binh sĩ bị thương, trong một buổi tối ngắn ngủi còn chưa hoàn toàn bình phục, Ôn Minh hạ lệnh nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại xuất phát, dù sao bọn họ đã đến chân núi rồi, không vội vã nhất thời. Ôn Dao xoa xoa đầu có chút trướng đau, khe khẽ thở dài, tự gây nghiệt không thể sống, còn phải chịu đựng một hai ngày mới có thể bình phục, bây giờ chỉ có thể dưỡng thôi. Uống xong một ống thuốc khôi phục tinh thần lực, vuốt vuốt huyệt thái dương, Ôn Dao đứng dậy đi ra ngoài cửa động. Xốc lên dây leo rủ xuống ở cửa động, ánh mặt trời chói mắt làm Ôn Dao nhịn không được nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng bên ngoài, Ôn Dao từ từ mở mắt ra, giương mắt nhìn lên, đã nhìn thấy có một đám binh sĩ phía trước đang vô cùng náo nhiệt tự làm chuyện của mình. Bọn hắn tụ tập tốp năm tốp ba, có người nấu nước, có người đối luyện, còn có người vây quanh một chỗ nói chuyện phiếm. Ở một bên khác có hai sơn động lớn hơn, bên trong là những binh sĩ bị thương, có binh sĩ mang nước ấm vào bên trong. Ôn Dao vừa nhấc chân lên, liền phát hiện bên dưới chân có gì đó ngăn trở, cúi đầu nhìn xem, là một thi thể động vật không biết tên, da lông mỏng màu xám, chỗ cổ có một đường vết thương trí mạng sắc bén rách nát. Dò xét mọi nơi, phát hiện hai bên cửa động chồng chất nhiều thi thể động vật hình dạng khác nhau, chủng loại khác nhau, đây là chuyện gì xảy ra? Ôn Dao còn đang nghi hoặc, chợt nghe đến bên trái truyền đến tiếng động kéo vang trên đồng cỏ, quay đầu nhìn lại, Đại Hoàng đang cắn một con thú biến dị có hình thể không kém gì nó lắm, kéo về phía Ôn Dao bên này. Đại Hoàng khác hẳn lúc bình thường, da lông trên người đầy bụi bẩn, có nhiều chỗ bị thương. Trên người hiện đầy miệng vết thương lớn nhỏ, dường như trải qua không ít trận chiến, nơi nghiêm trọng nhất vết máu đã hoàn toàn khô. Nhìn thấy Ôn Dao đứng ở cửa động, Đại Hoàng dừng bước, nó thả miệng, mặc kệ con mồi ngã xuống trên đồng cỏ, giương mắt cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Ôn Dao, lại cúi đầu, do dự không dám tiến lên phía trước. Ôn Dao cũng không mở miệng thúc giục, cứ như vậy lặng yên nhìn Đại Hoàng. Bên này khác thường cũng hấp dẫn sự chú ý của đám binh sĩ chung quanh, bọn hắn vừa vội vàng công việc trong tay mình, vừa vụиɠ ŧяộʍ nhìn sang bên này, đang suy đoán chuyện gì đây nha. Từ lúc nửa đêm, con hổ biến dị này vẫn không ngừng bắt con mồi chuyển về phía bên kia, còn không cho phép bọn họ đến gần những con mồi đó, cũng không biết đang làm gì, cả đám bọn hắn đều vô cùng tò mò. Cứ như vậy qua thêm vài phút đồng hồ, Đại Hoàng chịu không được, nó cúi đầu, chuyển từng bước nhỏ chạy bộ đến trước mặt Ôn Dao, cọ cọ bả vai chủ nhân nhà mình, chớp đôi mắt to ngập nước, đáng thương kêu lên: 【Chủ nhân ——】
Âm cuối kia còn kéo dài vô cùng, giống như đúc lúc bình thường Tiểu Tiểu hay làm nũng. Khóe miệng Ôn Dao có chút run rẩy, không biết Đại Hoàng chịu phải sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì, chẳng lẽ hôm qua bị bầy ong mật dọa sợ choáng váng luôn rồi sao? Vỗ nhẹ nhẹ đầu Đại Hoàng, Ôn Dao lại gãi gãi cằm cho Đại Hoàng, tạm thời lấy không ra tinh thạch, chỉ có thể động tay trấn an mà thôi. 【Hic hic, chủ nhân, đều tại ta vô dụng, hại chủ nhân bị thương...】 Lần này Đại Hoàng cũng bị hù dọa rồi, còn bị Tiểu Tiểu mắng một trận, nói nó là thú nhát gan, chủ nhân là vì nó mới biến thành như vậy đấy. Đại Hoàng tin là thật, hồi tưởng lại chính mình từ lúc đi theo chủ nhân được ăn ngon ngủ sướng, chủ nhân chưa từng cưỡng chế yêu cầu nó làm gì, số lượng tinh hạch hay tinh thạch cung ứng đều đặn, ở trong quân đội cứ như đại gia, mỗi người đều nhường nhịn nó. Kết quả, bởi vì ám ảnh khi còn bé của mình, làm hại chủ nhân bị hôn mê, Đại Hoàng hối hận không thôi. Ngay từ đầu nó cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp chủ nhân, tránh né du đãng trong núi rừng lại nhìn thấy không ít thú biến dị, đã nghĩ muốn đền bù tổn thất cho chủ nhân, vì vậy hơn nửa đêm bắt đầu đi bắp thú biến dị khắp nơi, một đống này ở cửa động đều là chiến lợi phẩm của nó. Ôn Dao không thể dùng tinh thần lực câu thông với nó, nhưng cũng đoán được cách nghĩ của Đại Hoàng, vừa có chút buồn cười lại có chút cảm động. Ôn Dao dịu dàng vuốt vuốt bộ lông trên đầu Đại Hoàng, nhẹ giọng nói: "Không liên quan đến mi đâu." Đại Hoàng cảm động, hu hu, quả nhiên vẫn là chủ nhân tốt nhất, rõ ràng là lỗi của nó còn an ủi nó, đều không trách nó, sau này nó nhất định càng phải cố gắng, báo đáp thật tốt cho chủ nhân! Dỗ dành thuận lông tốt cho chú mèo lớn, Ôn Dao nhìn thi thể thú biến dị chồng chất như ngọn núi, có chút đau đầu, nhiều như vậy, thực đang chuẩn bị đồ tết sao?! Nhưng cũng may có nhiều người, bọn hắn hoàn toàn có thể giải quyết được hết. Không phát hiện Ôn Minh, dường như đi ra ngoài rồi, Ôn Dao vẫy vẫy tay về hướng Hà Liệt Sinh, chờ hắn đến gần rồi để hắn xử lý thi thể những con thú biến dị này, làm lương khô cho các binh sĩ. Ngược lại Hà Liệt Sinh không kinh hãi, ở chung thời gian lâu như vậy hắn cũng hiểu tính tình Ôn Dao không kém, cảm ơn gì đó cũng không nhiều lời, trực tiếp gọi binh lính của hắn đến kéo những thi thể thú biến dị này đi. Nhìn chiến lợi phẩm chính mình vất vất vả vả bắt đến bị những người khác kéo đi, Đại Hoàng có chút không vui, nhưng chủ nhân đều đồng ý nó cũng không có cách nào, có điều cũng không sao, nó đã để dành lại đồ tốt nhất rồi. Đại Hoàng dùng hàm răng nhẹ nhàng giật giật tay áo Ôn Dao, ra hiệu Ôn Dao cùng đi với nó.
Ôn Dao đi theo Đại Hoàng vào phía sau sơn động bên cạnh, nhìn Đại Hoàng ở một bên cào đất, sau đó mở ra thân thể, giống như hiến vật quý để Ôn Dao tiến lên trước. Ôn Dao đến gần xem xét, bên trong rõ ràng chôn không ít thú hạch đủ mọi màu sắc, xem màu sắc này, cấp bậc không thấp à nha. Đây đều là thú hạch của những con thú biến dị trước đó, bị Đại Hoàng dấu đi, là muốn cho Ôn Dao một sự kinh hỉ? Thật ra những thứ này cũng không có tác dụng quá lớn với Ôn Dao, nếu như Ôn Dao biết rèn luyện vũ khí, nói không chừng bản thân còn có thể nghiên cứu một chút, hơn nữa Ôn Dao cũng không dựa vào cái này để tu luyện. Nhưng nói thế nào cũng là tấm lòng của khế ước thú, Ôn Dao mặt ngoài cũng phải cổ vũ, khích lệ một chút, giật lấy một mảnh lá cây lớn gói lại tất cả những thú hạch này. Ai, không có nhẫn không gian thật sự bất tiện quá, sau này không thể liều lĩnh như vậy nữa. Thả những thú hạch này trong sơn động ngủ trước đó, Ôn Dao mang theo Đại Hoàng tìm Tạ Dục Thành, để cho hắn trị liệu cho Đại Hoàng. Hai ngày này Tạ Dục Thành chăm sóc thương binh cũng mệt mỏi không chịu nổi, cũng may có hệ thủy trị liệu hỗ trợ, cộng thêm năng lương dồi dào trên Trác Sơn, khôi phục cũng nhanh, cũng gắng sức chèo chống được. Nhìn Ôn Dao mang theo Đại Hoàng tới, Tạ Dục Thành cười cười, không hỏi cái gì, giữ vững tinh thần đến trị liệu vết thương trên người Đại Hoàng. Buổi chiều lúc mặt trời sắp xuống núi, Ôn Dao mang theo mấy binh sĩ trở về, lại mang đến một tin tức không tính là quá tốt. "Chỗ đó cũng có bầy ong biến dị?" Hà Liệt Sinh cả kinh hỏi, hiển nhiên bị tin tức này trấn trụ, bọn hắn đối địch với bầy ong biến dị rồi hả? Quả thật nghiệt duyên mà! Ôn Minh gật gật đầu: "Đúng vậy, số lượng ít hơn ngày hôm qua chúng ta gặp một chút, nhưng có thể nhìn ra cùng một bầy ong." Thì ra sáng hôm nay Ôn Minh dẫn mấy binh lính đi thăm dò đường trước rồi, cậu đã cảm giác rõ ràng năng lượng trong không khí biến hóa, bởi vậy không cần Ôn Dao chỉ đường cũng có thể tìm được nơi đó. Nhưng không nghĩ đến, còn chưa đến gần bọn họ liền phát hiện bầy ong biến dị ngày hôm qua bọn họ gặp phải, dị năng giả cường hóa thị giác cũng xác nhận, nơi mảnh đất Ôn Minh chỉ kia, ngay trên không trung có vô số ong mật biến dị xoay quanh. Vì vậy bọn Ôn Minh bỏ ra cả buổi trưa dò xét chung quanh một phen, xác định bầy ong biến dị kia dựng tổ xây nhà ở chỗ kia, nói cách khác, chỗ mục tiêu của bọn hắn bây giờ trở thành tổ ong rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]