Chương trước
Chương sau
"Dao Dao, em biết dị năng này của chị làm sao mà có không?"
Ôn Dao cúi đầu không nhìn cô, biểu thị cũng không phải rất cảm thấy hứng thú, nhưng một bên khác Ngữ Điệp mở miệng hỏi: "Làm sao có thế?"
Có người cổ động, Hạ Y Huyên rất là cao hứng, cô đứng dậy đi đến bên người Ngữ Điệp, hưng phấn bừng bừng bắt đầu kể.
Thì ra ngày đó Zombie chim tập kích căn cứ, Hạ Y Huyên vừa vặn cùng bọn Lâm Khê từ bên ngoài trở về, vẫn còn xếp hàng ở cửa ra vào kiểm tra, cửa lớn đậu đầy xe, vội vàng cũng không kịp tiến vào căn cứ, toàn bộ cửa ra vào đều loạn cả một đoàn.
Cũng may đa phần ở cửa ra vào đều là dị năng giả làm xong nhiệm vụ trở về, sau bối rối ngắn ngủi, bọn hắn đã thành lập phản kích lại hữu hiệu, vừa đánh vừa lui vào bên trong căn cứ.
Hạ Y Huyên không có dị năng, được bọn người Lâm Khê bảo vệ bên trong từ từ lui về phía sau.
Nhưng người ở cửa ra vào thật sự nhiều lắm, bọn hắn lại ở sát mé biên giới, những người khác chuyên chú đối phó Zombie chim, một người không chú ý, xô đẩy Hạ Y Huyên ra ngoài.
Lúc ấy vừa vặn có mấy con Zombie chim bay thẳng về phía cô, những người khác cũng không kịp cứu trợ, mắt thấy cô sẽ bị Zombie chim xé rách...
"Lúc ấy chị ngây ngốc luôn rồi, trong đầu trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì, thời điểm móng vuốt con Zombie chim kia sắp chạm đến mặt chị, trong thân thể chị đột nhiên tuôn ra một luồng sức mạnh, sau đó boong một phát, chị liền xuất hiện bên trong căn cứ rồi."
Hạ Y Huyên giải thích kỹ càng nói: "Các em biết không, ngày đó có không ít người kích phát được dị năng, như vậy truyền thuyết trước kia hay xem con người rơi vào tình thế nguy hiểm nhất có thể kích phát dị năng là thật sự đấy!"
"Có điều..." Hạ Y Huyên chuyển đề tài: "Tỷ lệ này vẫn thấp lắm, sở nghiên cứu hiện đang điều tra thể chất và các phương diện khác của con người khi kích phát dị năng, xem có thể tìm được quy luật hay không."
"Được rồi, cháu tóm lấy Dao Dao nói cả buổi, hôm nay con bé mới trở về, để con bé sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Nghe Tề Cảnh Huy nói... Hạ Y Huyên đành phải gật gật đầu, sau đó nói với Ôn Ngọc ngày mai dẫn Ôn Dao ra ngoài đi chơi, căn cứ thay đổi rất lớn, phải để Ôn Dao dạo chơi cho đã.
Ôn Minh mang theo Ôn Dao Ngữ Điệp trở về chỗ ở của các cô, lúc chuẩn bị về thì bị Ôn Dao gọi lại.
"Làm sao vậy?"

Ôn Dao vẫy tay với anh của mình, Ôn Minh chân dài một bước bước qua, lập tức xuất hiện bên người Ôn Dao, ân cần hỏi lần nữa: "Dao Dao, có chuyện gì sao?"
Ôn Dao để Ngữ Điệp đóng cửa lại, sau đó đẩy chiếc bàn trong phòng vào trong góc tường.
Ôn Minh không hiểu ra sao nhìn em gái mình làm những việc này, không biết Ôn Doa muốn làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, chủ động tiến lên hỗ trợ dọn ra một không gian trống lớn trong phòng.
Sau khi làm xong, Ôn Minh liền nhìn thấy bên cạnh mình đột nhiên xuất hiện một đống lớn đồ vật loạn thất bát tao —— các loại da lông, móng vuốt thú biến dị, giáp xác của côn trùng có hình thù kỳ quái, thực vật biến dị chưa thấy qua... cùng một đống lớn tinh thạch trong suốt tản ra làn sóng năng lượng nhàn nhạt, bên trong tinh thạch trong suốt còn kèm theo mấy khối tinh thạch màu đỏ.
Ôn Minh ngẩn người rồi, nhìn gian phòng không còn chỗ đặt chân này, trong khoảng thời gian ngắn nghẹn lời, không biết mở miệng nói cái gì.
Trầm mặc thật lâu, cậu khó khăn mở miệng, hơi khô chát chát nói: "Thế này... Dao Dao, trước cất lại đi... chúng ta từng bước từng bước nói chuyện..."
Ôn Dao nghe lời thu vào tất cả đồ đạc, nhìn gian phòng trống rỗng, Ôn Minh nhẹ nhàng thở ra, đưa tay sờ soạng cằm dưới, đầu toát cả mồ hôi.
Một màn vừa rồi chấn động rất lớn, làm cho đầu óc của cậu thoáng một phát không kịp phản ứng, bây giờ tốt hơn nhiều, cuối cùng cậu có thể suy nghĩ bình thường được rồi.
Ôn Minh ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó cởϊ áσ khoác mình ra lót ở phía trước, mời em gái nhà mình tới ngồi.
"Dao Dao, những tinh thạch kia là thế nào?"
Ôn Minh quyết định chọn chuyện tối trọng yếu nhất hỏi, cậu nhớ rõ từ rất sớm trước kia em gái mình đã từng lấy ra tinh thạch cùng loại, nhưng khi đó căn cơ bọn họ ở căn cứ cũng không ổn định, tận thế vừa xảy ra không bao lâu, bởi vậy cũng không có để thứ này trong lòng.
Không nghĩ tới ngày hôm này em gái thoáng cái đã lấy ra nhiều tinh thạch cùng loại như vậy, hơn nữa nhìn thoáng qua, phẩm chất thứ này dường như xịn hơn trước không ít, cuối cùng chuyện gì xảy ra?
Ôn Dao đơn giản kể lại chuyện quá trình mình từ chỗ Đào Thu Phương phát hiện tinh thạch kia sau đó đi Trác Sơn phát hiện mạch khoáng, Ôn Minh rất rất sững sờ luôn rồi.
"Nói cách khác, lần này em đi ra ngoài chính là vì chuyện này?"
Nhìn thấy Ôn Dao gật đầu, mặt Ôn Minh liền đen: "Vậy sao ngay từ đầu em không nói rõ ra? Như vậy anh cũng có thể chuẩn bị, hoặc đi cùng với em."
"Không xác định."

Đúng vậy, chỉ dựa vào lời nói một bên của Đào Thu Phương, cũng không xác định nơi đó thật sự có mỏ tinh thạch hay không, bởi vậy Ôn Dao mới cảm thấy tự mình đi xem tốt hơn, huống chi mang theo những người khác tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.
Được rồi, Ôn Minh biểu thị tiếp nhận được chuyện này, cậu lại hỏi kỹ càng mạch khoáng cùng các tình huống cụ thể, đợi đến lúc nghe Ôn Dao nói đoán được phạm vi, sau đó cả người kinh ngạc hoảng sợ rồi.
Loại tinh thạch này có thể trợ giúp tu luyện dị năng, nói không chừng còn có tư cách nguồn năng lượng mới để sử dụng, nếu quả thật có thể đào hết những tinh thạch này ra, như vậy đối với nhân loại mà nói, lại đang trong thời kỳ chiến tranh với Zombie thì nắm chắc càng lớn hơn!
Ôn Minh lâm vào trầm tư, vấn đề này quá trầm trọng, phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao nếu tin tức này lộ ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho gió tanh mưa máu!
Trong lòng loại bỏ tất cả vấn đề sang một bên, tưởng tượng tất cả các loại khả năng về sau, Ôn Minh tiếp tục hỏi: "Hình như anh còn nhìn thấy tinh thạch màu đỏ, thứ này cũng giống như vậy sao?"
Bàn tay Ôn Dao khẽ đảo, một khối tinh thạch màu đỏ to cỡ bàn tay xuất hiện trong lòng bàn tay của Ôn Dao, lập tức đưa nó cho Ôn Minh.
Ôn Minh vừa tiếp xúc đến, lập tức phát hiện khác hẳn, ẩn ẩn phát ra ánh sáng màu đỏ, trong lòng bàn tay càng truyền đến ấm áp từng cơn, như là đá giữ nhiệt.
Ôn Minh lật xem nhiều lần khối tinh thạch hiếm có trong lòng bàn tay, từ miệng hỏi: "Đây cũng là phát hiện ở nơi có mạch khoáng sao? Mỏ phối hợp?"
"Không phải." Ôn Dao lắc đầu, nói cho anh trai biến phát hiện trong sào huyệt nhện đấy, hơn nữa còn là mạch khoáng đơn độc.
Nghe đến sào huyệt nhện, tay Ôn Minh run lên, tinh thạch màu đỏ thiếu chút nữa rơi xuống, bàn tay to của cậu nhanh chóng chụp lại, nắm chặt tinh thạch trong tay, khó có được rống lớn với Ôn Dao một tiếng: "Tại sao lại có sào huyệt nhện hả? Dọc theo con đường này đến cùng em đã làm nên trò gì?"
Trước khi ăn cơm Tề Cảnh Huy cùng Ôn Minh hỏi quảng đường này Ôn Dao đã trải qua những chuyện gì, Ôn Dao chỉ nói trên đường gặp Lâm Thế Bưu, sau đó đi căn cứ Hoa Trung ở một đêm, những chuyện khác đều đơn giản thô sơ cho qua cả.
Chiếu theo cái dạng này, em gái có không ít chuyện không nói ra, nhưng nhất định cũng là chuyện nguy hiểm!
Ôn Minh chà đạp văn vê huyệt thái dương, cảm thấy có chút đau đầu, một đám binh sĩ dị năng ở đoàn dị năng kia còn dễ đối phó hơn em gái của cậu nữa!
Thở dài, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dao, em gái chính là chớp mắt to ngây thơ vô tội nhìn cậu.
Ôn Minh bắt buộc chính mình quay đầu không nhìn Ôn Dao, nhìn về Ngữ Điệp đang ngồi ở bên kia: "Ngữ Điệp, em đến nói, dọc theo con đường này các em đã gặp những chuyện gì, không được nói dối không được giấu diếm! Còn có, đừng nhìn Dao Dao, anh đang hỏi em."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.