Ôn Dao vượt qua chánh điện, đằng sau còn có một cánh cửa, xuyên qua cửa nhỏ còn có vài căn phòng.
Ôn Dao đi thẳng ra đằng sau, nơi đó có một vườn rau lớn, chắc là do các tăng nhân chân tự mình gieo trồng, nhưng bây giờ chỗ này chỉ có cỏ dại sinh trưởng.
Xuyên qua vườn rau, Ôn Dao đi vài bước rồi ngừng lại, hiện tại ở trước mặt cô là một giếng cạn có niên đại lâu đời, gạch đá bên cạnh giếng cũng đã bị xói mòn, phủ đầy bụi bặm.
Nhìn vào trong giếng thăm dò quan sát một phen, một mảnh đen kịt, cái gì cũng không thấy rõ, nhưng Ôn Dao biết rõ, phía dưới này có một tinh thần lực không kém chấn động.
Ôn Dao lấy Mạn Mạn trên vai để đến bên cạnh giếng, nói với nó mấy câu, sau đó Mạn Mạn bắt đầu biến lớn, khôi phục nguyên thân, Mạn Mạn duỗi hai nhánh cây ra, từ từ vươn vào bên trong giếng cạn.
Một lát sau, nó dường như xoáy lên cái gì đó, sau đó bắt đầu kéo lên. Rất nhanh, Mạn Mạn kéo ra khỏi giếng một bóng người gầy còm.
Kéo người lên rồi vứt trên mặt đất, Mạn Mạn biến nhỏ trở lại rồi bò lên bả vai Ôn Dao.
Đêm đen như mực càng thêm đen, miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ trên mặt đất là một ông lão gầy còm, đầu trơn bóng, chắc hẳn là hòa thượng.
Ông bị kéo lên sau đó vẫn không nhúc nhích, đã qua một hồi lâu mới chậm chạp ngồi dậy.
Hai tay của ông hợp nhất, từ từ làm lễ phật với Ôn Dao, trong miệng nhỏ giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1084973/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.