Ôn Dao hai người thật không muốn chạy, sau khi nhảy ra cửa sổ, Ảnh Điệp buông Ôn Dao ra, thân ảnh như quỷ mị hư vô biến mất trong bóng đêm.
Trịnh Đức Thuận chạy ra phòng, phát hiện trong sân chỉ có một mình Ôn Dao, con ngươi hắn đảo một vòng, tự cho rằng đã hiểu rõ từ đầu đến cuối.
"Chậc chậc, cô bé, đồng bọn của bé đã vứt bỏ một mình em rồi, làm sao bây giờ?"
Trịnh Đức Thuận vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt với Trịnh Đức Phong, bảo hắn chắn cửa, lấp, bịt lại.
Trịnh Đức Phong hất Quách Hiểu Duyệt từ trong tay vào trong phòng, đi nhanh về phía đằng sau Ôn Dao, một trước một sau bao vây Ôn Dao lại.
Quách Hiểu Duyệt ôm bụng, nghiêng thân thể ngã trên mặt đất, cô cuộn thân thể thành một đoàn, chặt chẽ cắn môi, nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn co rút từng cơn từ trong bụng truyền đến.
Nhìn Trịnh Đức Thuận đứng trước Ôn Dao, Ôn Dao sờ Tiểu Tiểu đang ở trên cổ tay, bảo nó an tâm một chút đừng vội, sau đó hỏi lại Trịnh Đức Thuận: "Có phải ông đã quên cái gì hay không?"
Đã quên cái gì?
Trịnh Đức Thuận sợ run lên, hắn có thể quên cái gì?
"Rống —— "
Một tiếng hổ gầm cực kỳ lớn từ phía sau hắn truyền đến, đồng thời sau lưng vang lên tiếng gió ác liệt.
Trịnh Đức Thuận bật nằm sấp trên mặt đất, lăn vài phòng sang bên phải, tránh qua, tránh né công kích đến từ sau lưng.
Giương mắt xem xét, trước đó hắn cho rằng con cọp lớn đã mê man giờ đây lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1084972/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.