Tinh thần lực của Ôn Dao đảo sơ qua mấy căn nhà đó, sau đó chọn căn nhà cách bọn họ xa nhất, thời điểm đi ngang qua Ôn Dao còn nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn lên tầng hai một căn nha. "Đội trưởng, cơ làm sao vậy?" Đường Tuyết Kỳ khó hiểu hỏi một câu, vừa rồi đang lúc bọn họ thảo luận, đội trưởng đang nói đột nhiên ngừng lại. "À, không có việc gì, không có gì. Chuyện cứ dựa theo vừa nói mà làm, lần này người đến khá nhiều, có không ít tiểu đội dị năng không quen, chúng ta làm tốt chuyện của chính mình đồng thời cũng phải chú ý đến người bên cạnh, không được chủ quan." An Ninh cố gắng xem nhẹ nhận ra có kẻ vừa nhìn lén, làm cho thân thể mình bình tĩnh lại, không được lộ ra cứng ngắc như vậy. "Đội trưởng! Có biến!" Vẫn luôn ngồi trên sân thượng canh gác nhìn ra bên ngoài, Vương Phi Vũ giảm thấp âm thanh hô vào trong phòng. Nghe có biến, trong phòng tất cả mọi người lập tức đứng lên, còn có người bắt đầu sờ súng cắm ở bên hông. An Ninh ra dấu tay, để mọi người an tâm một chút chớ vội, cũng bảo bọn hắn ở trong phòng, chính mình đứng dậy đi tới sân thượng. "Tình huống như thế nào?" "Cô xem!" An Ninh nhìn theo ngón tay Vương Phi Vũ chỉ, lại nhìn thấy trong sắc trờ lờ mờ tối, ở giữa đường cái xuất hiện một con hổ biến dị cao lớn đưa lưng về phía bọn hắn đi lên phía trước, kỳ lạ chính là trên lưng của nó còn có hai cô bé, trừ họ ra không có những người khác, mà các cô đi về hướng một căn nhà gần nhất. "Đội trưởng, tôi quan sát, chỉ có hai cô bé này, không có những người khác." Vương Phi Vũ nhỏ giọng nói ra:"Cô nói bọn chúng không có vấn đề gì chứ..." An Ninh thoáng suy tư, lắc đầu, dặn dò: "Không cần lo cho các cô ấy, chú ý một chút là được, hai cô bé dám đi ra ngoài một mình, như vậy các cô nhất định có chỗ dựa vào, tình hình không rõ, đừng trêu chọc vào." Vương Phi Vũ gật gật đầu, nắm chặc tấm chắn trong tay, tiếp tục canh gác, mà An Ninh lập tức trở lại trong phòng giải thích tình hình. An Cát nghe thế có chút ngạc nhiên: "Chị, hai cô bé? Còn ngồi trên người hổ biến dị? Chị có nói đùa không á?" "Nói cái gì đó, đội trưởng làm sao có thể nói đùa!" Với tư cách fan trung thành "mê muội" của đội trưởng Đường Tuyết Kỳ không vui, nói cái gì cũng không thể nghi vấn lời của nữ thần cô nói! An Cát lập tức ngậm miệng lại, Đường Tuyết Kỳ này quả thật có thể nói là fan não tàn của chị hắn rồi, không thể dễ dàng tha thứ người khác nói nửa câu nói bậy về chị của hắn, mà ngay cả hắn và chị hắn nói đùa với nhau, cô ấy cũng muốn quản. "Chuyện này không có quan hệ lớn với chúng ta, không cần nhiều quản." An Ninh kết luận thẳng, bảo mọi người không đượchành động thiếu suy nghĩ. Sau khi tan họp, một mình An Ninh trở lại gian phòng đã được phân chia, cô đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào căn nhà xa xa, trong đầu hỏi Vân Lưu: "Vân Lưu, vừa rồi có phải có tinh thần lực lướt qua hay không?" "Đúng vậy, chủ nhân." Giọng điệu Vân Lưu hơi ngưng trọng: "Tinh thần lực vô cùng cường đại, đây là lần đầu tiên em gặp được trên trái đất, thiếu chút nữa em còn cho rằng mình đều bị phát hiện rồi." "Em sẽ bị phát hiện?!" An Ninh cả kinh, ngọc bội là bí mật lớn nhất của cô, cô tuyệt đối không thể để bất luận kẻ nào biết rõ, bên ngoài cô đều nói mình là hệ không gian cùng hệ băng. "Không có hay không!" Vân Lưu vội vàng trấn an An Ninh: "Em chỉ nói thế thôi, nó không phát hiện được em, nhưng tinh thần lực kia thật sự rất cường, thậm chí vượt qua thần thức Kim Đan kỳ rồi, cũng may cũng không có ác ý gì, có lẽ chỉ điều tra thôi." Trong lòng An Ninh thả lỏng, lại hỏi: "Vậy có phải là hai cô bé vừa nhìn thấy kia hay không?" Ở đây chỉ có hai cô bé kia mới đến, những người khác đều là dị năng giả trong căn cứ, trước đó cũng không phát hiện ai có tinh thần lực mạnh như vậy. "Có khả năng, em cũng không xác định." Vân Lưu cũng không dám tùy ý kết luận. An Ninh nghe xong cảm thấy mình nên đề cao cảnh giác với hai cô bé kia, hy vọng hai cô bé này không có ác ý... Những người khác trong nhà cũng đều phát hiện tổ hợp kỳ quái này, tất cả mọi người chỉ yên lặng quan sát, không có người đi lên hỏi thăm. Ôn Dao hai người chọn căn nhà gần nhất, phía bên phải còn có một mảnh vườn rau, trong phòng tràn đầy tro bụi, đồ đạc đều chất động lộn xộn, rất nhiều đồ dùng trong nhà đều bị hư hao hết rồi, xem ra ở đây đã bị người sống lui tới ăn cướp quá nhiều lần, trên cơ bản đã không có đồ vật gì có thể sử dụng được. Ôn Dao chỉ huy Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn quét vật lẫn lộn trong phòng khách đều gom sang một bên, sau đó dùng nước rửa mặt đất, lấy hai chiếc túi ngủ ra —— túi ngủ này vẫn là Ôn Minh lấy vật tư quân dụng cho cô đấy. Tiếp đó lấy máy truyền tin vệ tinh gọi điện thoại cho Ôn Minh, sau khi bị Ôn Minh lải nhải cho một đống lớn, đồng ý nhất định bảo vệ tốt bản thân cuối cùng cũng cúp được điện thoại. "Dao Dao, chúng ta đem quần áo đi giặt đi." Trước đó quần áo các cô thay đổi, chỉ bọc lại rồi nhét vào trong không gian, còn chưa có giặt. Lúc nhìn thấy nhà cửa cũng xác định bên trong có những người khác, Ôn Dao liền lấy ra hai chiếc ba lô, gồm quần áo thay ra bỏ vào, sau đó mỗi người đeo một cái. Tuy trong không gian của cô có đồ vật không ít, nhưng quần áo cũng không thể mặc một bộ rồi ném một bộ, tận thế vật tư thiếu thốn, không thể lãng phí lung tung. Ôn Dao ngưng kết ra một quả cầu nước, cầm quần áo đều nhét vào bên trong, còn từ trong góc không gian tìm được bột giặt – thời điểm ra khỏi nhà nhét vào. Khống chế nước chuyển động bên trong quả cầu nước, dường như trục lăn của máy giặt quần áo, không bao lâu giặt sạch quần áo rồi, cuối cùng lấy ra trên quần áo còn sót lại nước đọng, chính là quần áo sạch sẽ. Ngữ Điệp cầm quần áo xếp vào trong ba lô, Ôn Dao lấy ra không ít đồ ăn từ trong không gian, để cô chia ra bỏ vào bên trong hai ba lô. Lúc bữa tối, Ôn Dao dùng bếp lò mang theo nấu một nồi mì, cả một ngày đều ăn lương khô, buổi tối phải ăn tốt một chút. Bên trong còn bỏ thêm một ít nấm và rau dại thu thập trong rừng, hương vị rất ngon. Vừa mới ăn cơm tối xong, Ôn Dao bỗng nhiên ngẩng đầu, con mắt híp híp, một lúc sau mới cúi đầu xuống, tiếp tục phóng nước bị rửa chén. "A!" Đồng Nghị đột nhiên ngồi xuống ôm đầu dồn dập hét to một tiếng, sắc mặt hắn trắng bệch, ngũ quan đều vặn lại với nhau, biểu lộ thập phần dữ tợn. Người chung quanh thấy vậy nhao nhao xông tới: "Đồng Nghị, mày làm sao vậy?" "Tránh ra, đừng chen vào một chỗ!" Tần Thiếu Minh trầm mặt bảo người chung quanh đều tản ra, đỡ Đồng Nghị ngồi xuống một chiếc ghế duy nhất trong phòng, đứng ở một bên chờ hắn từ từ bình phục mới hỏi: "Làm sao vậy? Bị công kích rồi hả?" Đồng Nghị dùng sức xoa huyệt thái dương cùng trán, một hồi lâu mới mở miệng nói: "Hai đứa bé kia có một đứa là dị năng giả hệ tinh thần, rất mạnh, tinh thần lực của tôi vừa mới đến gần căn nhà kia đã bị phát hiện rồi, cô ấy cảnh cáo tôi." Thoáng dừng lại, Đồng Nghị ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thiếu Minh, mặt mũi tràn đầy nghĩ mà sợ: "Đội trưởng, thật sự rất mạnh, trong nháy mắt đó tôi thậm chí hoài nghi chỉ cần cô bé đó muốn, hoàn toàn có thể trực tiếp phá hủy tinh thần lực của tôi!" Trước đó bọn hắn cũng chỉ thấy được bóng lưng các cô gái, không thấy rõ ràng cụ thể, cố ý đợi đến lúc sắc trời hoàn toàn tối đen xuống mới để Đồng Nghị dùng tinh thần lực dò xét dò thám tình hình, không nghĩ đến đụng phải thiết bản (*miếng sắt). "Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta cũng không có ác ý, chỉ điều tra xem thử thôi." Sau đó lại nói với những đồng đội khác: "Các người cũng đừng điều tra nữa, hai cô bé kia dám mang theo thú biến dị đi ra một mình, nhất định có chỗ hơn người, giữ gìn cảnh giác là được rồi." Nghĩ nghĩ, Tần Thiếu Minh nói với Phó Văn Bân: "Tôi đi bàn bạc với đội trưởng An, anh phụ trách tình huống nơi này, chú ý cảnh giới, nhiệm vụ lần này rất trọng yếu, không thể có chút sai lầm nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]