Chương trước
Chương sau
Trước đó thanh dao găm Ảnh Điệp dùng là cha Ôn cho cô, so với dao găm bình thường đã vô cùng sắc bén, thế mà không thể tổn hại con nhện biến dị kia, bây giờ Ảnh Điệp cũng không có vũ khí vừa tay.
Lúc Ngữ Điệp muốn trả con dao găm Ảnh Điệp còn có chút không vui nữa, cô ấy rất thèm thuồng thanh dao găm xấu xí nhưng có thể chém sắc như chém bùn này đấy, dùng mấy lần đạ không nỡ trả lại rồi.
Mà đối với Ôn Dao, thanh dao găm này có ý nghĩa kỉ niệm lớn hơn giá trị thực dụng, dưới tình huống này cho Ngữ Điệp sử dụng cũng được.
Nghe Ôn Dao nói tạm thời cho cô dùng, Ảnh Điệp vô cùng vui mừng, thúc giục Ngữ Điệp nhanh chóng cất kỹ nó.
Sau khi hái không ít thực vật, Ôn Dao các cô lên đường lần nữa, nhưng Ôn Dao không dựa theo con đường trước đó mà đi, mà vòng vo một phương hướng, để cho Đại Hoàng đi một con đường khác.
Đi một hồi dừng lại phán đoán phương hướng, sau đó tiếp tục, Ôn Dao còn không ngừng rót thuốc khôi phục tinh thần lực vào trong miệng, cùng không biết đang điều tra cái gì.
"Ngừng!"
Ôn Dao bảo Đại Hoàng ngừng lại, bây giờ các cô đang ở một nơi có địa thế cao hơn các chỗ khác rất nhiều, dường như là một gò núi nhỏ. Ôn Dao bắt đầu xoay quanh vòng ở nơi này, thỉnh thoảng dừng lại cảm nhận, không bao lâu, cô đã tìm được chỗ.
Nhìn đất dày đặc dưới chân, Ôn Dao quấn quýt rồi, chẳng lẽ phải tự mình đào hầm? Các cô không có hệ thổ nha!
Ôn Dao ngồi xếp bằng, lần nước uống một ống thuốc sau đó nhắm mắt lại, tinh thần lực hóa thành hình dáng tia lưới lan tràn ra.
Ngữ Điệp đứng phòng thủ bên người Ôn Dao, không hiểu lắm cô bé đang làm gì.
Một lát sau, bốn phía có tiếng soẹt soẹt rè rè vang lên, giống như có vô số động vật chạy đến nơi này, Ngữ Điệp cầm thật chặt dao găm trong tay, nhắm mắt lại, lần nữa mở ra cũng là lúc ánh mắt thay đổi.
Ảnh Điệp híp mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào trong rừng cây, những âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng gần, cả người Ảnh Điệp kéo căng ra, hai chân mở rộng, thân thể có chút cúi xuống, sẵn sàng phản kích bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, từ trong rừng cây chạy ra hơn mười loại động vật lớn nhỏ không đồng đều, chủng loại thú biến dị khác nhau, đa phần lông trên người chúng đều là màu xám hoặc màu đen, hình dáng khác nhau.
Có mấy con lớn lên như chuột đồng, còn có chút giống như sóc, thậm chứ có một loại hình như là con tê tê biến dị, điểm chung duy nhất của bọn chúng chính là chúng đều có móng vuốt sắc bén, thật dài, xem xét chính là tay thiện nghệ đào động.
Tiểu Tiểu từ trên cổ tay thò thân thể ra, đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm vào những con thú biến dị kia, nước miếng rất nhanh muốn chảy ra ngoài.
【A A A, đồ ăn ngon kìa! Chủ nhân, người đây là thêm đồ ăn cho Tiểu Tiểu sao ~】
Tiểu Tiểu ngây thơ làm nũng với chủ nhân nhà mình, cho rằng những con thú biến dị này đều là nhờ chủ nhân nó tìm tới cho nó ăn, ban thưởng cho nó vì tối hôm qua nó ra sức chiến đấu.
Đáng tiếc mộng còn chưa bắt đầu đã bị Ôn Dao phá vỡ, Tiểu Tiểu bị cảnh cáo một phen chỉ có thể ngoan ngoãn nằm bò trở về.
Những con thú biến dị kia sau khi xông đến đều đứng trước mặt Ôn Doa, dựng thẳng thân thể xếp hàng ngồi chờ, như một đám binh sĩ đang chờ nghe mệnh lệnh. Mà Ôn Dao hơi khẽ cau mày, trên trán có tầng mồ hôi thật nhỏ toát ra.
Một lần khống chế quá nhiều thú biến dị làm cho Ôn Dao cảm thấy có chút không thoải mái, tuy tinh thần lực của bọn nó không mạnh, nhưng số lượng không ít, hơn nữa đều là một mình khống chế, động tác khống chế thú biến dị đều khác nhau, đối với Ôn Dao đây là lần đầu tiên thử nghiệm.
May mà lần này Ôn Dao học tập theo nhện ma ma không ít thử, tất cả đều rất thuận lợi.
Ôn Dao ra lệnh, hơn mười con thú biến dị bắt đầu từng con ra động tác đào động, chỉ thấy móng vuốt chúng vô cùng nhanh đào đất, phía ngoài dần dần không ngừng đất chồng chất lên càng ngày càng cao, chỉ chốc lát đã đào được một cái động rất sâu.
Ảnh Điệp trừng mắt nhìn, không hiểu thấu nhìn Ôn Dao, cô không hiểu đây là muốn làm gì, nhưng vẫn đề cao cảnh giác canh giữ bên người Ôn Dao.
Cũng không biết qua bao lâu, những con thú biến dị kia bắt đầu nhao nhao chạy ra ngoài, lục tục chạy ra cửa động ngồi xổm chung quanh Ôn Dao cũng không rời khỏi, mà con thú biến dị cuối cùng chạy ra đến còn ôm theo một ít khối tinh thạch màu đỏ, đi đến phía sau Ôn Dao đặt tinh thạch bên chân Ôn Dao.
Ôn Dao mở mắt ra, cô cầm lấy tinh thạch trong tay cẩn thận quan sát tỉ mỉ, thứ này giống tinh thạch tìm được trong sào huyệt nhện, nhưng tạp chất rất nhiều, xem xétn chắc là tinh thạch ở tít bên ngoài, hơn nữa từ nơi này có một vài con thú biến dị báo cáo lại tin tức, những tinh thạch này bị vùi rất sâu bên trong, hơn nữa độ cứng rất cao, không dễ đào.
Xác định đúng vị trí, Ôn Dao lại ra lệnh bọn chúng lấp lại động vừa đào lên, sau đó lấy ra hai mươi mấy viên tinh hạch cho bọn chúng, giải tán nhóm nhân công đào móc tạm thời này.
Tiếp đó Ôn Dao lấy máy tính trong không gian ra, trên bản đồ làm một vài dấu hiệu.
Sau khi làm xong tất cả, Ôn Dao thu dọn tất cả đồ vật lại, đứng dậy đi đến chỗ Đại Hoàng bên kia, xem ra là muốn rời đi.
"Dao Dao, vừa rồi làm gì vậy?"
Ngữ Điệp nắm giữ thân thể đuổi theo Ôn Dao tò mò hỏi, đồ vật đều đào lên cả rồi vì sao lại không tiếp tục đào xuống nữa, còn phải lấp đất lại... đây không phải uổng phí công sức sao?
Ôn Dao quay đầu, nghĩ nghĩ giải thích nói: "Thú biến dị không dễ dàng khống chế, hơn nữa số lượng tinh thạch phía dưới không ít, độ cứng cao, phải tốn rất nhiều thời gian."
Ngữ Điệp đã hiểu, các cô ít người quá, không dễ đào, xác định địa điểm sau này có thể dẫn người đến đào, chôn chân ở đây làm cũng sợ người khác phát hiện.
Ngược lại Ôn Dao cũng không lo lắng trong thời gian ngắn nơi này bị phát hiện có gì khác lạ, nơi này cách vị trí sào huyệt nhện rất xa, tinh thạch bị vùi lấp rất sâu, cho dù bọn hắn thấy được những tinh thạch kia bên trong sào huyệt nhện cũng không biết ở đâu ra, càng không có khả năng tìm được chỗ này.
Cũng không biết những con nhện biến dị kia làm thế nào phát hiện những tinh thạch màu đỏ này rồi chuyển về đó.
Nhưng... Càng quan trọng hơn là, vì sao trên trái đất lại có khoáng thạch cùng loại như trên đại lục Ella? Loại tinh thạch này có thời gian hình thành có lẽ phải tốn thời gian rất dài, chẳng lẽ trước kia lại không có người phát hiện?
Ôn Dao tổng cảm thấy tận thế xuất hiện rất kỳ quái, những năng lượng kia đến cũng rất đột ngột, những tinh thạch này có liên hệ gì với tinh thạch cô phát hiện trước đó? Có quan hệ gì với tận thế xảy ra sao?
Thật sự phát hiện đồ vật càng nhiều càng khiến cho người ta mơ hồ, chân tướng giống như bị bao phủ trong sương mù, căn bản không hiểu nổi, cảm thấy trong này có âm mưu cực lớn...
Ôn Doa thở ra một hơi, lắc đầu, quyết định ném những vật này cho anh trai, để anh ấy hao tâm tổn trí đi!
Suốt dọc đường Ôn Dao các cô đi một chút ngừng một chút, cũng may Đại Hoàng chạy vội lên tốc độ vẫn rất nhanh, vào lúc chạng vạng tối cuối cùng các cô đã đi ra núi rừng, lên đường cái.
Bởi vì lều vải của các cô trước đó đã bị con nhện biến dị phá hủy rồi, lập tức các cô gặp phải vấn đề "Dùng trời làm chăn, đất làm giường", vào lóc sắc trời triệt để tối đen, các cô phát hiện hai bên đường có không ít nhà ở độc lập.
Đợi các cô đến gần hơn, phát hiện phía trước đất trống của vài căn nhà đều ngừng các loại xe việt dã tân trang, trên đầu những chiếc xe cùng lốp xe đều dính đầy máu đen xì, thậm chí có vài chỗ còn treo máu thịt đen nhánh.
Xem ra đã có một đoàn xe sớm chiếm lĩnh ở đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.