Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy Dư Thanh Dương có chút lung la lung lay thân thể, Cảnh San thở nhẹ ra một hơi, bây giờ sắc mặt cô trắng bệch, đầu trướng đau nhức, thân thể mỏi mệt, các tế bào toàn thân đều đang gọi rầm rĩ bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi.
Cô biết rõ, đây là di chứng do cô sử dụng dị năng quá độ mà ra.
Cô nhìn qua hoa nhỏ màu vàng yên ắng nở hoa dưới chân Dư Thanh Dương, màu sắc kia tiệp với màu đất vàng trên sàn đấu, không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được. Mà hương hoa của nó, không chỉ có thể làm cho toàn thân vô lực, càng quan trọng hơn, nó có thể ảnh hưởng đến việc phóng thích dị năng.
Đây là sau tận thế trên đường đến căn cứ Hoa Nam cô phát hiện đấy, vì muốn lấy được nó cô đã phí rất nhiều công phu, hơn nữa đừng nhìn hạt giống của nó nhỏ, hoa cũng nhỏ, lúc thúc đẩy sinh trưởng tổn hao không ít dị năng.
Đây là trước đó cô ngã sấp về phía trước ném ra bên ngoài, vừa vặn có gió thổi qua đến dưới chân Dư Thanh Dương, có thể nói lần này có thể thành công cũng là dựa vào vận may, hương hoa quá xa rất khó truyền đi, hơn nữa dễ dàng phát hiện ra sớm.
Cảnh San nhấc chân đi về hướng Dư Thanh Dương, bây giờ dị năng cô tiêu hao, không còn dị năng thúc đẩy thực vật, nhưng hiện tại sao tài vẫn chưa tính chấm dứt, bởi vậy chỉ có thể tự mình động thủ.
Dư Thanh Dương đứng ở trên sàn đấu khoảng cách không ngắn, Cảnh San đi vây quanh sau lưng Dư Thanh Dương, giơ cao tay phải lên, chuẩn bị triệt để làm cho hắn mất đi năng lực phản kháng sau đó vứt xuống đài.
Dưới đài đã có người bắt đầu hoan hô, giống như đã sắp nhìn thấy thắng lợi của Cảnh San, nhìn thấy vị trí hội trưởng hiệp hội dị năng giả cuối cùng cũng là người từ căn cứ Hoa Nam.
Thậm chí còn có người điên cuồng gào thét "Nữ Thần", thổ lộ với Cảnh San.
Ngay vào lúc tay phải Cảnh San nâng lên mang theo tiếng xé gió đánh về gáy Dư Thanh Dương, chân trái Dư Thanh Dương vượt về phía trước, tránh né công kích của cô, đồng thời rất nhanh quay người lại, đôi mắt gắt gao chằm chằm vào Cảnh San.
Cảnh San còn không kịp tiếc hận, liền cảm thấy vốn đầu có chút trướng đai lại truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, giống như toàn bộ đại não bị cái gì đó chui vào loạn quấy một hồi, cảm giác đầu muốn nứt toạc ra.
"Ah!"
Hai tay Cảnh San ôm đầu, biểu lộ thống khổ dữ tợn ngã trên mặt đất, cả người cuộn mình lên, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy thống khổ.
Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, mọi người dường như có chút mộng bức, ai cũng không nghĩ tới lập tức thắng lợi sắp tới, đột nhiên lại xảy ra biến cố này. Ngay sau đó ồn ào vang lên, mọi người nghị luận nhao nhao, chuyện gì xảy ra? Làm sao biến thành như vậy? Ai tập kích Cảnh San?
Ôn Minh cau mày yên lặng nhìn Dư Thanh Dương, nếu cậu không cảm giác sai... vừa rồi chắc chắn là tinh thần lực công kích. Kể từ khi học minh tưởng, tinh thần lực dần tăng cường, Ôn Minh đối với tinh thần lực càng mẫn cảm, tuy cậu không biết sử dụng tinh thần lực, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận ra được.
Mà Ôn Dao vẫn luôn dùng tinh thần lực quan sát lại "Xem" rõ ràng hơn, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Dư Thanh Dương, cô liền phát hiện cường độ tinh thần lực của hắn vượt qua đa phần dị năng giả, thậm chí còn mạnh hơn so với Kỳ Bình.
Lại thêm nếu thật sự là hắn tiêu diệt con Zombie biến dị tinh thần lực kia... như vậy đồng thời hắn là dị năng giả tinh thần lực cũng không phải không thể. Dù sao lực công kích tinh thần lực của con Zombie kia rất đặc biệt, dị năng giả bình thường căn bản không đối phó được.
Mà vừa rồi lúc Cảnh San bổ về phía Dư Thanh Dương, tinh thần lực Ôn Dao rõ ràng cảm giác được có một tia tinh thần lực màu xám bắn về phía đại não Cảnh San. Hiện tại, cô đều có thể "Xem" tinh thể màu trắng của Cảnh San bị một tia tinh thần màu xám quấn quanh, hơn nữa tinh thần lực của cô ấy chấn động rất không bình thường.
Thời gian dần qua, tia tinh thần lực màu xám kia dường như biến to hơn một chút, tuy rất yếu ớt, nhưng Ôn Dao bắt được chuẩn xác sự biến hóa tí ti này.
Đây là tinh thần lực gì? Thôn phệ? Ăn mòn ? Có phải ô nhiễm?
Ôn Dao có chút cau đôi chân mày, không thể tiến thêm một bước kiểm tra, cô không thể đưa ra kết luận được, nhưng có thể chắc chắn chính là, Dư Thanh Dương là song hệ dị năng!
Bây giờ Dư Thanh Dương vô cùng ảo não, dị năng hệ tinh thần vẫn là đòn sát thủ của hắn, hắn chuẩn bị dành cho trận đấu cuối cùng, nhưng bây giờ bởi vì lúc đầu chủ quan dẫn đến hiện tại đã bị bức ra rồi.
Hiện tại thân thể của hắn còn không hoàn toàn khôi phục lại, dị năng lưu động vẫn có cảm giác trở ngại, cộng thêm phát ra tinh thần lực công kích lúc tổn thất làm cho một tia tinh thần lực kia thật vất vả mới tăng trưởng lên được, Dư Thanh Dương nhìn Cảnh San co lại trên mặt đất phát ra la hét thống khổ, đáy mắt dần dần hiện ra nhàn nhạt sát ý.
Ngay vào lúc hắn chuẩn bị ra đòn sát thủ, ý định trực tiếp biến Cảnh San thành kẻ đần hoặc người sống thực vật, Ôn Minh cao giọng hô ngừng.
Nhìn Ôn Minh bước nhanh về hướng bọn hắn, Dư Thanh Dương híp híp mắt, trầm giọng hỏi: "Trọng tài, cậu có ý gì? Trận đấu còn chưa kết thúc."
Ôn Minh không có trả lời vấn đề của hắn, vốn đi đến bên người Cảnh San ngồi xuống, xem xét hết tình huống của cô, sau đó đứng lên nói với Dư Thanh Dương: "Đối thủ đã triệt để mất đi năng lực phản kháng, trận đấu này anh thắng."
Nói xong cũng không đợi hắn đặt câu hỏi, trực tiếp ngoắc nhân viên y tế lên sàn đấu nâng Cảnh San xuống dưới.
Dư Thanh Dương híp mắt đánh giá Ôn Minh, không biết nghĩ tới điều gì, hắn hừ nhẹ một tiếng, trực tiếp quay người xuống đài.
"Bà mẹ nó, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Quá đột nhiên! Cảnh San làm sao vậy?" Từ Dương bị cú lội ngược dòng này làm cho mộng bức rồi, hoàn toàn không hiểu nổi đang tốt đẹp thế kia sao lại biến thành như vậy.
Kỳ Bình cau mày lại cẩn thận cảm giác một lần, sau đó có chút không xác định mở miệng nói ra: "Tên Dư Thanh Dương chắc là song hệ dị năng, vừa rồi có khả năng hắn phát động công kích tinh thần lực với Cảnh San, cho nên Cảnh San mới có thể hết sức thống khổ ôm đầu ngã xuống đất."
"Thật hay giả? Song hệ? Tinh thần lực công kích?" Lâm Khê truy vấn.
Kỳ Bình có chút do dự, tuy hắn cảm thấy có lẽ đúng vậy, nhưng hắn chỉ là vào lúc Cảnh San bắt đầu thét lên mới ẩn ẩn cảm thấy có cái gì đó, với tư cách là một người cẩn thận, không có trăm phần trăm nắm chắc hắn không dám tùy ý kết luận.
Dị năng giả hệ tinh thần vào lúc phát động tinh thần lực là có cảm giác, đẳng cấp càng cao càng dễ dàng cảm giác được, đây cũng là nguyên nhân Dư Thanh Dương ảo não, hắn tin tưởng dưới đài nhất định sẽ có dị năng giả tinh thần lực phát giác được công kích của hắn.
"Là tinh thần lực công kích." Từ trên đỉnh đầu của bọn hắn truyền đến giọng trẻ con nhàn nhạt.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hướng Ôn Dao khó có được phát ra tiếng, lại từng người nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Ôn Dao, hi vọng cô có thể nói tiếp.
Cũng kỳ quái, những người khác nói mọi người còn có chút hoài nghi, nhưng khi Ôn Dao mở miệng, bọn hắn đều vô ý thức lựa chọn tin tưởng, không có người phản bác, ngược lại hi vọng cô có thể nói chi tiết hơn.
Đáng tiếc Ôn Dao nói xong câu đó liền không mở miệng nữa rồi, cô vẫn còn hồi tưởng lại tia tinh thần lực màu xám vừa rồi của Dư Thanh Dương, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng nhất lúc mới bắt đầu tinh thần lực của Dư Thanh Dương là màu trắng đó, nhưng trong khoảnh khắc đó lại có thể biết phát ra tinh thần lực công kích màu xám, làm sao biến thành màu xám được? Hiệu quả công kích của nó là cái gì? Tinh thần lực còn có thể biến dị như vậy?
Trong lòng Ôn Dao lúc này tràn đầy tò mò, cô muốn bắt Dư Thanh Dương đến cẩn thận kiểm tra tinh thần lực của hắn, nhìn xem đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, có thể học tập áp dụng hay không.
Có nên tìm cơ hội bắt đến hay không đây...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.