🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tôi cảm thấy Ôn Minh vẫn nên theo chúng ta đi căn cứ Hoa Bắc." Hạ Thiên Dật liếc qua Tề Cảnh Huy, quay đầu nói với Ôn Minh:
"Nói như thế nào bây giờ căn cứ Hoa Bắc cũng là lớn nhất, tất cả chỉ lệnh đều do căn cứ Hoa Bắc phát ra.
Hơn nữa các hạng mục phương tiện ở căn cứ Hoa Bắc cũng là đầy đủ nhất đấy, thành quả nghiên cứu khoa học cũng nhiều, trực tiếp đi căn cứ Hoa Bắc rất tốt, đến lúc đó tiến thẳng vào quân đội của chú."
"Thôi đi pa ơi... căn cứ Hoa Bắc nhiều cao tầng như cậy, ông có thể quyết định được tất cả sao?" Tề Cảnh Huy vì hạt giống mình coi trọng, cũng bất chấp thể diện bạn già rồi.
"Coi như là quân đội căn cứ Hoa Bắc cũng không phải cậu có thể toàn quyền làm chủ đấy, còn có nhà họ Tần với nhà họ Lý kia kìa.
Nhưng tôi ở đây thì không giống với lúc trước, quân đội căn cứ Hoa Nam ông đây có thể toàn quyền làm chủ, tôi muốn cho Ôn Minh làm cái gì thì làm cái đó, ông có thể không?!"
Hạ Thiên Dật nghe xong lời này liền biến sắc, miệng vừa mở lại bị Tề Cảnh Huy đánh gãy:
"Chớ cùng ông đây nói ông có thể tự mình làm chủ, ông thật có thể làm chủ, mấy thằng ranh con đến từ căn cứ Hoa Bắc ông làm sao quản không được?"
"Không phải cùng một hệ thống thì làm sao mà quản? Tôi..."
"Ngừng ngừng ngừng! Xem đi, kinh sợ đi à nha!" Tề Cảnh Huy thò tay vẫy Hạ Thiên Dật.
"Đặt ở chỗ ông đây, ông một phát bắn chết hắn người khác cũng không dám có hai lời, cái gì đồ phá hoại biễu diễn. Mẹ nó! Lần trước hại chết nhiều binh sĩ của ông đây như vậy, nếu không phải ông ngăn cản, ông đây đã bắn chết hắn!
Có bản lĩnh hắn liền ở lại đây, xem ông đây làm sao thu thập hắn!"
Nói đến đây Hạ Thiên Dật cũng đã trầm mặc, việc này hắn cũng rất phẫn hận, nhưng thân phận mấy người kia không tầm thường, hơn nữa lần này còn có những người khác, hắn cũng không thể trơ mắt nhìn anh em nhà mình làm việc xúc động.
Hơn nữa, không thể ở ngay trước mặt, thủ đoạn vụng trộn hắn củng không ngăn cản, nhưng, việc này tạm thời để qua một bên, hiện tại quan trọng nhất... là vấn đề của Ôn Minh.
"Việc này trước không nhắc đến nữa, trước tiên chúng ta giải quyết việc của Ôn Minh. Đều đã tiến vào quân đội của tôi, tiến vào chỗ của tôi ở bên cạnh tôi, tôi còn có thể không bảo kê được nó hay sao?
Hơn nữa, chẳng lẽ ông không để nó trở về thăm ông ngoại? Coi chừng cha tôi biết được quất chết ông."
"Thì xem thời gian khác rồi trở về nha, hơn nữa, Uyển Chi trở về trước cũng được mà, mang thêm nhiều ảnh chụp về là được rồi, không được thì còn có Dao Dao nha."
"Điều này có thể giống nhau sao! Tôi nói với ông này, ông..."
"Anh hai!"
Hạ Uyển không thể không cắt ngang tranh luận của bọn hắn, cứ nói tiếp như vậy hoài, hôm nay còn nói không xong đây này.
"Các người đều không hỏi ý kiến của Ôn Minh đã mò mẫm giày vò cái gì đây này? Các người cũng phải xem ý nghĩ của nó chứ."
Đúng nha, người trong cuộc đều chưa nói gì cả đây này.
Hạ Thiên Dật nhìn về phía Ôn Minh: "Ôn Minh à, cùng cậu hai đi căn cứ Hoa Bắc đi, ông ngoại bà ngoại cháu đều rất muốn gặp cháu, đến lúc đó cháu có thể ở cùng một chỗ với anh cả, nó đã ở trong bộ đội."
Tề Cảnh Huy lão thần ngồi vững vàng ở nơi đó, tuyệt không sốt ruột, hắn đều đã bàn bạc với Ôn Minh cả rồi.
Quả nhiên, Ôn Minh lắc đầu: "Thật có lỗi, cậu hai, cháu muốn ở căn cứ Hoa Nam."
"Làm sao cháu..."
Hạ Thiên Dật nóng nảy, sao có thể không đi chứ, hắn còn muốn khuyên nữa, khóe mắt liếc qua đã nhìn thấy vẻ mặt Tề Cảnh Huy đắc ý ngồi ở đó cười.
Đầu óc hắn vận chuyển, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Tôi nói làm sao Ôn Minh đột nhiên muốn tham gia quân đội, thì ra cái tên này giật dây đấy! Tề Cảnh Huy à Tề Cảnh Huy, ông thật không sợ cha tôi đến lúc đó quất ông hả?"
"Tôi cũng không giựt dây!" Tề Cảnh Huy phủ nhận ngay, ngẫm lại roi của ông Hạ, khi còn bé hắn và hai anh em nhà họ Hạ bị đánh không biết bao nhiêu lần.
Nhưng, cướp được người, đánh thì đánh nha, hắn da dầy, không sợ!
"Hơn nữa, Ôn Minh đến chỗ này của tôi có cái gì không tốt? Thế mà tôi còn chuẩn bị để nó trực tiếp lên làm đoàn trưởng đoàn dị năng đấy."
"Tề Cảnh Huy ông làm cái gì?! Đừng xằng bậy!" Hạ Thiên Dật quả thật không biết nói cái gì, thằng này làm sao lại không ra bài theo lẽ thường thế này, nào có nhảy dù như vậy chứ? Ôn Minh có thể chịu nổi sao?
"Làm sao tôi xằng bậy rồi hả?" Tề Cảnh Huy trừng trừng mắt: "Lúc này cũng không phải thời kỳ hòa bình, bây giờ là tận thế! Còn nói cái gì phân biệt đối xử, đương nhiên người tài mới có!
Hơn nữa, đám binh sĩ đoàn dị năng rất quen thuộc với Ôn Minh, ai không phục, vậy đánh một trận, người nào thắng người đó làm đoàn trưởng!"
Hạ Thiên Dật bó tay rồi, nào có như vậy chứ?
"Được rồi được rồi, tôi mặc kệ, chính các người tự giày vò đi!"
"Làm sao lại giằng co? Ông không biết tình huống, ông cứ chờ xem đi." Hai tay Tề Cảnh Huy ôm ngực, dương dương đắc ý nói.
"Được, tôi chờ đây!"
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh đến lúc ăn cơm, ăn xong bữa tối, Ôn Minh chuẩn bị đi tìm bọn người Cố Minh Duệ, mà Ôn Dao dẫn theo Ngữ Điệp bám sát theo sau, chị họ quá nhiệt tình, cô có chút chống đỡ không được, vẫn trước tránh đi một chút nha.
————
"Tham gia quân đội?!"
Vừa trở về không bao lâu đoàn người còn chưa kịp đem tình hình phát hiện hôm nay kể cho Ôn Minh, đã bị Ôn Minh oanh tạc mộng bức rồi.
"Không phải, tôi nói, tôi nói Ôn Minh, làm sao cậu đột nhiên cậu lại nghĩ không thông đi làm lính vậy hả? Không phải phát sốt đến hồ đồ rồi chứ?"
Từ Dương nói xong vươn tay dò xét trên trán Ôn Minh, lại bị Ôn Minh một phát hất ra ngay.
"Cậu cũng không giống người vui lòng bị khuôn sáo trói buộc mà, đến cùng vì cái gì bỏ lại chúng tôi đi lính vậy, dù sao cũng phải cho chúng tôi một lý do chứ."
Từ Dương một phát nắm bả vai Ôn Minh, giương cằm về phía cậu.
"Đúng rồi đúng rồi, đội trưởng, anh chạy đi làm lính thì tiểu đội của chúng ta làm sao bây giờ?" Lý Đồng cũng đã mở miệng, cô rất yêu thích tiểu đội dị năng này, cô không muốn nó giải tán đâu!
Vẻ mặt Cố Minh Duệ cười nhạt ngồi ở đó, chuyện này cậu đã sớm biết.
"Tôi có lý do của tôi."
"Mẹ nó, anh cả à, đương nhiên tôi biết cậu có lý do, vấn đề là cậu có thể nói cho chúng tôi biết hay không!" Từ Dương không ngừng vỗ vỗ bả vai Ôn Minh, nói lời thấm thía.
"Lý do không đầy đủ tôi sẽ không đồng ý!"
Ôn Minh trợn trắng mắt, cậu quyết định còn cần cậu ta đồng ý à?
Nhưng Ôn Minh vẫn tiếp tục nói: "Sức lực một người cuối cùng là có hạn."
"Một người? Cậu đem chúng tôi để ở chỗ nào?" Từ Dương mở to mắt, chỉ vào chính mình chất vấn.
Cậu đều xem Ôn Minh làm anh em đã lâu như vậy, Ôn Minh lại còn nói một người?
Ôn Minh muốn đỡ trán rồi, Từ Dương hiểu ý có cần chỉ hiểu đúng nghĩa đen hay không vậy hả, mỗi lần nói chuyện cùng cậu ta thật mệt mà.
"Chậc, đội trưởng, có phải anh muốn nói sức mạnh của một người hoặc vài người là có hạn, mà anh cần nhiều sức mạnh hơn nữa, cho nên anh muốn đi vào quân đội?" Lý Đồng xen vào hỏi.
Ôn Minh gật gật đầu, tiếp tục nói với bọn hắn: "Không kém bao nhiêu đâu, tận thế rồi, quy tắc trật tự cũ đều bị phá vỡ, chế độ mới sẽ dần dần thành lập, tôi hi vọng đến lúc đó, tôi có thể chiếm cứ một chỗ cắm dùi, có được đầy đủ quyền nói chuyện!"
"Oh thượng đế của tôi, Ôn Minh chí hướng của cậu thật rộng lớn!"
Từ Dương nhịn không được vỗ tay, đập hai cái cậu lại có nghi vấn rồi.
"Nhưng cũng không chỉ có một phương pháp đi lính mà, dị năng của cậu mạnh như vậy, chỉ cần thực lực của cậu đã cường đại đến trình độ nhất định, còn sợ lời nói không có trọng lượng sao? Đến lúc đó chỉ sợ tất cả mọi người đều muốn lôi kéo cậu?"
"Thế thì cũng chỉ là sức lực cá nhân, hơn nữa, tôi không biết thực lực của tôi có một ngày sẽ mạnh hơn con bé hay không."
Ôn Minh nói xong quay đầu nhìn về phía sau, mọi người nhìn theo tầm mắt của cậu, sau đó nhìn thấy trên ghế có cô bé nhắm mắt dường như đã ngủ rồi.
Mọi người: ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.