🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"AA.A.A.., từ đâu có lão hổ thế này?"
Vừa ra khỏi cửa, Hạ Y Huyên đã bị Đại Hoàng đang ở trong sân vui sướng chạy qua chạy lại, trắng trợn phá hư hoa cỏ lại càng hoảng sợ.
"Đại Hoàng."
Thịch, Đại Hoàng đang chơi vui vẻ nghe được giọng nói bình tĩnh lãnh đạm của chủ nhân nhà mình, thân thể mãnh liệt cứng đờ, nó ngượng ngùng thu hồi móng vuốt ra tay ác độc, liếm liếm chất lỏng dính đầy trên bộ lông, lúc này mới quay lại chạy đến bên người Ôn Dao cọ xát vào cô.
Đầu to đầy lông xù cọ cọ vào làn da lỏa lồ của Ôn Dao, có chút nhồn nhột nha.
Ôn Dao đẩy đầu Đại Hoàng, thuận tay đặt ở trên đầu của nó gãi vài cái.
Đại Hoàng được gãi rất thoải mái, nó nửa nheo mắt lại, thân thể cũng nằm xuống, trong cổ họng phát ra tiếng rên ư ư ư ư, chiếc đuôi thật dài vung qua vung lại, cực kỳ thích ý.
Hạ Y Huyên nhìn ríu rít kêu kỳ lạ, em gái họ này thật lợi hại, tuy căn cứ Hoa Bắc cũng có người mang theo thú biến dị khoe khoang đi lại khắp nơi, nhưng đại đa số đều là mèo chó, cũng chỉ một lần thấy qua báo biến dị.
Không nghĩ đến em gái nhỏ lại có một con hổ biến dị to như thế, con này chắc chắn không phải nuôi trong nhà nha.
"Dao Dao, Tiểu Tiểu đâu rồi?" Hạ Uyển biết rõ con gái nhà mình đã thu phục được một con hổ biến dị, Mạn Mạn ở trên vai Ngữ Điệp, Tiểu Tiểu đi đâu?
Tay trái Ôn Dao đang vuốt lông cho Đại Hoàng, duỗi tay phải về phía Hạ Uyển, Tiểu Tiểu trên cổ tay ngẩng đầu lên, hướng về phía mẹ Ôn vặn vẹo uốn éo thân thể, biểu hiện hình tượng mới của chính mình.
"Woa, thật đáng yêu!" Nhìn con rắng trắng nhỏ xíu nhu thuận quấn ở trên cổ tay Ôn Dao, hai mắt Hạ Y Huyên tỏa ánh sáng, trong lòng ngứa ngáy.
Bộ dáng thật quá đáng yêu mà! Quá phạm quy nữa à!
Hạ Y Huyên nhịn không được đưa tay ra muốn sờ một phát, ai ngờ Tiểu Tiểu hoàn toàn không nể tình, trực tiếp một đuôi quất đến, lập tức trên mu bàn tay phải của cô xuất hiện một vết đỏ.
"Bốp~."
Ôn Dao một cái tát vỗ xuống đầu Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lập tức thu hồi chiếc đuôi, ủy ủy khuất khuất một lần nữa quấn tốt, vẫn không nhúc nhích... giả chết.
"Huyên Huyên cháu không sao chứ? Thật sự có lỗi, Tiểu Tiểu không phải rắn sủng vật, cũng là thú biến dị, cho nên..." Hạ Uyển có chút xấu hổ, muốn Tiểu Tiểu xin lỗi hình như có chút không đúng, nhưng muốn con gái chị xin lỗi chị cũng không nỡ, dù sao chuyện không liên quan đến Dao Dao.
"Không có việc gì không có việc gì." Hạ Y Huyên khoát khoát tay, Tiểu Tiểu ra tay vẫn có đúng mực, chỉ đỏ lên một chút, cũng không lo ngại.
"Không có làm bị thương, cũng do cháu không rõ tình huống, thì ra đây cũng là thú biến dị à, Dao Dao thật lợi hại, có hai đại bảo tiêu đây này."
"Xin lỗi." Ôn Dao lạnh lùng bảo Tiểu Tiểu.
"Không có việc gì, không..." Hạ Y Huyên vừa định nói không cần, đã nhìn thấy con rắn trắng nhỏ xíu kia lần nữa ngồi thẳng lên, hướng về phía cô nhả ra lưỡi rắn, còn cúi người xuống, dường như đang xin lỗi với cô.
Cái này thành tinh rồi nha...
Hạ Y Huyên có chút hâm mộ Ôn Dao, nhà thông thái hiểu tính thú biến dị cũng không dám tìm kiếm, cô bé còn có hai con, đều không giống bình thường, xem ra lực chiến đấu cũng không tồi, người với người vì cái gì lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Ôn Minh nhìn chung quanh một lần, chọn một cây nhỏ trong sân làm thí nghiệm.
Cậu nâng súng lên, động tác tiêu chuẩn, nhắm trúng mục tiêu sau đó trực tiếp bóp cò, một luồng ánh sáng trắng phóng xuất từ họng súng ra, bắn thẳng về phía cây nhỏ.
Chỗ cây nhỏ bị bắn trúng lập tức xuất hiện một cái lỗ lớn, không khác biệt lắm lớn nhỏ như thân cây.
Cây nhỏ nhẹ lung lay, sau đó "Oanh" một tiếng ngã xuống trong sân.
Tiếng động đưa đến sự chú ý của binh sĩ canh gác bên ngoài, bọn hắn thăm dò nhìn thoáng qua, xác định không có vấn đề gì mới thu hồi ánh mắt.
Ôn Minh: ...
Cậu lại nhìn kỹ một chút, mở ra chỗ rãnh, phát hiện thể tích tinh hạch bỏ vào co lại một ít, hơn nữa bên ngoài có chút dấu vết vỡ vụn.
"Đây là súng tinh năng (súng có khả năng bắn tinh hạch)." Hạ Thiên Dật hướng bọn hắn giải thích nói: "Sau khi chúng tôi phát hiện tinh hạch vẫn luôn nghiên cứu công dụng của nó, hy vọng có thể sử dụng với tư cách nguồn năng lượng mới, thế nhưng năng lượng bên trong tinh hạch vẫn luôn không ổn định, luôn thất bại.
Về sau phát hiện phương pháp tinh lọc tinh hạch, tốc độ nghiên cứu bắt đầu nhanh hơn... đây là nghiên cứu mới nhất gần đầy súng tinh năng.
Trước mắt chỉ có thể sử dụng tinh hạch sau khi tinh lọc, hơn nữa năng lượng hao tổn khá lớn, quá trình chuyển hóa phải lãng phí gần ba phần năng lượng, còn có chút gân gà."
Mấy người vừa đi vào phòng vừa nghe hắn nói tiếp:
"Nhưng nghe nói gần đây có đột phá mới, có thể đề thấp hao tổn trong quá trình chuyển hóa, đồng thời đối với tinh hạch chưa tinh lọc ổn định phương pháp này cũng có một ít thành tựu.
Cho nên cái này chỉ là vật thí nghiệm, cho cháu mở mang tầm mắt, tùy tiện chơi đùa. Dù sao sử dụng nó phải hao tổn số lượng tinh hạch không ít, còn không bằng dùng để tu luyện dị năng."
Ôn Minh gật gật đầu, lúc chuẩn bị cất vào thì nhìn thấy đôi mắt em gái nhìn thẳng tắp vào súng tinh năng trong tay cậu, cậu liền trực tiếp đưa cho cô.
Hạ Y Huyên nháy mắt mấy cái, muốn nhắc nhở cậu súng này rất nguy hiểm, đừng tùy tiện giao cho cô bé nhỏ.
Nhưng nhìn thấy cô dượng, còn có chú Tề đều là vẻ mặt tập mãi thành thói quen, cô lại lặng yên nuốt lời muốn nói vào.
Trở lại phòng khách, mấy người tiếp tục nói chuyện phiếm, chủ yếu kể về một vài chuyện cũ, ngẫu nhiên cũng hỏi thăm Ôn Minh một chút về chuyến kinh nghiệm lần này.
Hạ Y Huyên cùng Ôn Dao, Ngữ Điệp ngồi ở một bên, cô xem như đã hiểu rõ, cô em họ này có chút khuynh hướng chứng tự bế, đều không thế nào để ý người.
Bởi vậy cô cũng không hỏi Ôn Dao vấn đề gì, mà chủ động nói một ít chuyện lý thú của người nhà mình như ông nội bảo thủ, bà nội ưu nhã, anh cả nghiêm túc không thú vị, cả ngày anh hai luôn gặp rắc rối làm cho chú hai hận không thể đuổi ra khỏi nha.
Nói cực kỳ sinh động thú vị, ngay cả Ngữ Điệp đều bị hấp dẫn.
Hạ Y Huyên vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu lộ của Ôn Dao, phát hiện tuy vẻ mặt cô không thay đổi, trong tay còn chơi đùa cây súng tinh năng kia, nhưng vẫn đang nghe cô nói chuyện.
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, khá tốt, cũng còn may cô em họ này tuy không thích nói chuyện, nhưng tính cách coi như không tệ, không khó ở chung, so với tính cách đại tiểu thư trong tưởng tượng của cô còn tốt hơn nhiều.
Lần này cô mang theo nhiệm vụ mà đến đây đấy, ông nội sợ cháu trai cháu gái bị dượng dạy hư có tâm lý mâu thuẫn với nhà mình, không muốn trở về, cố ý dặn dò cô phải cố gắng ở chung với bọn họ, nhất định thay đổi cái nhìn của họ.
Hiện tại xem ra ông nội hoàn toàn suy nghĩ nhiều, dượng giống như không quản con của mình, em trai họ và em gái họ đối với nhà bọn họ cũng không có tâm lý mâu thuẫn, nhiệm vụ này xem như hoàn thành một nửa, hiện tại chính là phải ở chung hòa thuận vui vẻ với bọn họ mới được.
"Cha, mẹ, con có việc muốn nói." Ôn Minh thấy mọi người lại nói không sai biệt lắm, mở miệng nói với Ôn Trác và Hạ Uyển.
"Chuyện gì?" Hạ Uyển có chút tò mò, từ nhỏ Ôn Minh đã độc lập, rất ít thương lượng với bọn họ cái gì, chỉ nói cho bọn họ biết quyết định của cậu.
"Con chuẩn bị tham gia quân đội."
"Woa, em họ, em muốn tham gia quân đội? Ông nội mà biết sẽ vui mừng lắm đấy!" Nghe nói như thế, Hạ Y Huyên vui vẻ nói.
"Tham gia quân đội? Làm sao đột nhiên muốn gia nhập quân đội?" Hạ Uyển khó hiểu, con trai mình chị biết rõ, cũng là người không thích trói buộc, trong bộ đội kỷ luật đặc biệt nhiều, rất nhiều yêu cầu đều rất nghiêm khắc, làm sao cậu đột nhiên muốn gia nhập quân đội rồi hả?
"Con có chuyện cần làm." Ôn Minh chỉ nói một câu như vậy.
Hạ Uyển còn ý định nói cái gì, bị Ôn Trác kéo lại: "Con đều lớn như vậy rồi, cũng có suy nghĩ của mình, nếu như con thật sự nghĩ kỹ, như vậy cứ làm, đừng để bản thân hối hận."
Ôn Minh gật gật đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Ôn Trác đầy kiên định nói: "Con sẽ không hối hận."
"Vậy được, nhưng có một vấn đề." Ôn Trác khẽ ngả ra sau dựa vào ghế sô pha: "Con chuẩn bị tham gia quân đội ở đâu, chúng ta có khả năng qua một thời gian ngắn muốn đi qua đến căn cứ Hoa Bắc, thế thì..."
"Đương nhiên là ở chỗ này của tôi!" Tề Cảnh Huy nghe xong lập tức phát hỏa, hắn đã làm công tác nhiều lần mới lay động được Ôn Minh tham gia quân đội đấy, hắn đều chuẩn bị bồi dưỡng cậu làm người thừa kế, sao có thể để cho cậu chạy chứ?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.