Ôn Daoquay người, liền nhìn thấy Lâm Khê vừa phất tay về phía cô, vừa lôi kéo Trầm Tích Hương đi về phía các cô.
Trầm Tích Hương tiến lên mở cửa, đi đến bên người Dư Quyên đỡ lấy cô cùng tiến vào trong đại viện.
Tiến vào sân nhỏ, thoáng chốc xôn xao, một đám trẻ con vây quanh, cả đám bọn nó đều lo lắng nhìn Dư Quyên, nhao nhao hỏi:
"Mẹ Dư, mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ Dư, có phải tên xấu xa kia lại bắt nạt mẹ hay không?"
"Mẹ Dư, chúng ta giúp mẹ báo thù!"
Dư Quyên nở nụ cười, đưa tay sửa sang mái tóc cô bé đứng trước mặt, dịu dàng nói: "Yên tâm, mẹ không sao, các con tự đi chơi đi."
Bọn nhỏ cũng không rời đi, mà là đi theo bên người Dư Quyên, đi theo cô vào trong phòng.
Lúc này, Đào Thu Phương ôm một đứa con nít từ trong nhà đi ra, bà trông thấy trong sân thoáng chốc có nhiều người như vậy, thoáng sửng sốt, lại chú ý đến sắc mặt Dư Quyên khó coi, không khỏi trách cứ nói:
"Đều đã nói cô đừng để ý đến hắn, cô còn muốn ra ngoài nói rõ ràng với hắn, thân thể của mình còn không xem trọng còn trông cậy vào người khác đau lòng thay cô hay sao? Còn không mau vào nhà!"
Dư Quyên cười cười hối lỗi, cô rất cảm kích Đào Thu Phương, vào lúc cô suy yếu nhất, bất lực nhất đã chứa chấp cô, để cho cô có thể ở cùng một chỗ với bọn nhỏ đáng yêu này.
Đợi vào phòng, Đào Thu Phương nhìn mấy người Thiệu Văn, đặc biệt Thiệu Văn cả người mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mat-the-chi-on-dao/1084863/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.